Sáng nay 21/10/2011 tất cả các trang báo mạng đều có bài liên quan đến cái chết của cựu lãnh đạo Libya Mommar Gadhafi.
Vậy là hết .Giấc mơ về một “vua của các vị vua châu Phi “, lãnh tụ của chủ nghĩa Hồi giáo”,về “Chủ nghĩa xã hội Hồi giáo”ở Lybia giờ đã tan tành theo mây khói..
Tôi không tiếc thương ông ta.Tôi chỉ cảm thấy bất nhẫn vì ông ta bị giết mà không qua xét xử.Nhìn hình ảnh những chiến binh của Chính quyền lâm thời reo hò nhảy múa khi xác của ông Gadhafi bị kéo lê trên phố quả thật người ta có lý do để lo ngại cho tương lai của đất nước Lybia.
"Tôi sẽ không rời bỏ đất nước này. Tôi sẽ tử vì đạo. ” Ít ra thì ông ta cũng đã đúng khi chết ở Libya mà không trốn chạy ( Hoặc chưa kịp trốn chạy ?),chỉ trừ sự hoang tưởng"Tất cả người dân đều yêu quý tôi. Họ sẽ chết để bảo vệ tôi".Hình như mọi kẻ độc tài đều cố ngụy tạo cho mình một niềm tin như vậy .
Chết là một sự thật hiển nhiên mà cuối cùng ai cũng phải đối mặt dù mình có muốn hay là không. Ðó là một chân lý .
Đúng nửa tháng trước (ngày 05/10/11 ) cả thế giới đã tiếc thương khi vĩnh biệt Steve Jobs một thiên tài của làng công nghệ .Quan niệm về cái chết đến với ông ta thật nhân văn :
"Không ai muốn chết. Thậm chí những người muốn được lên thiên đàng cũng không muốn chết chỉ vì muốn được lên đó. Và cái chết là cái đích mà tất cả chúng ta đều phải đến, không ai trong chúng ta thoát khỏi nó. Và đó là cách mà nó phải diễn ra bởi lẽ cái chết chính là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Đó chính là tác nhân thay đổi cuộc sống."
Thỉnh thoảng tôi cũng đi viếng chùa .Ngay cái thùng đựng tiền công đức người ta dán vào đó dòng chữ mà tôi thấy tâm đắc “Đã biết trước hành trình mình phải đi,sao chưa chuẩn bị hành trang”.
Nếu như hành trang của Steve Jobs mang theo là những cống hiến to lớn cho nhân loại.Thì hành trang mà Gadhafi mang theo là những khẩu hiệu sáo rỗng,là những tranh, ảnh,poster, của ông ta hiện diện khắp mọi nơi (từ các đồ dùng sinh hoạt, trong nhà dân ,các văn phòng làm việc, cho đến các pa-nô to lớn ngoài trời), là một đất nước Lybia hoang tàn,đổ nát vì chiến tranh và cả bao mạng sống của những người dân lành.Còn có sự nguyền rủa nữa.
Bất chợt tôi liên hệ tới anh chàng Quách Tĩnh khù khờ trong tiểu thuyết anh hùng xạ điêu của nhà văn Kim Dung.Khi được Hồng Thất Công truyền thụ môn võ công tuyệt kỷ Giáng Long thập bát chưởng.Quách Tĩnh rất thích sử dụng chiêu thức “Kháng long hữu hối” ,lý giải lời hào Thượng cửu của quẻ Kiền "Hào dương ở ngôi cao nhất của quẻ thuần dương, như để tâm chìm đắm vào chỗ lưu đãng, hư huyền xa rời mất cõi nhân sinh, ắt sẽ hối hận"
Trong 42 năm ở ngôi cao liệu có phút giây nào đại tá Gadhafi cảm thấy hối hận không nhỉ?Điều ấy khó lòng mà giải đáp ổn thỏa.Nhưng tôi tin là ông ta sẽ rất hối tiếc khi phải bất đắc dĩ xa rời quyền lực .
Tôi chỉ tiếc cho ông ta là sau khi đã làm tốt công việc của mình trong nhiệm kỳ đầu,sao ông ta không lựa chọn giống như Washington tổng thống đầu tiên của nước Mỹ.Làm tổng thống xong nhiệm kỳ một,miễn cưỡng phục vụ nhiệm kỳ thứ hai,từ chối ra tranh cử nhiệm kỳ ba và đã tạo ra tiền lệ rằng tổng thống chỉ phục vụ tối đa hai nhiệm kỳ.Nếu được vậy,tôi tin là đại tá Gadhafi đã có chỗ đứng trang trọng trong lịch sử và trong lòng nhân dân Libya.
José Maria đã nói “ Chính trị gia cũng như tã lót,cần phải thay thường xuyên cùng một lý do” (Politicians and diapers should be changed frequently and all for the same reason). Rất đúng cho cuộc đời của đại tá Gadhafi.Ông ta chết như một miếng tã bẩn rách. Cái chết của ông ta là một sự giải thoát,trước hết cho chính cuộc đời mình,cho nhân dân Libya.Cầu chúc cho nhân dân Libya được hạnh phúc thật sự.
Nguyễn Đức Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét