Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tôi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Tự ngẫm

Chiếc xương sống oằn lưng gánh nặng
Là dáng hình của đất nước tôi
Xưa Thánh Gióng sau vỗ yên bờ cõi
Người an nhiên quay ngựa về trời

Nước mắt mẹ cạn khô thời binh lửa
Những nấm mồ khép lại tuổi hai mươi
Tàn chiến cuộc tướng không về trời nữa
Biết ai người sẽ vỗ yên dân

Sài Gòn 15/10/2013 NĐL
( Ảnh sưu tầm trên Internet )

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Thần tượng

Việc ngưỡng mộ thần tượng thuộc về sở thích cá nhân, thiết nghĩ nó cần được xã hội tôn trọng.Mà đã là sở thích thì không nên tranh luận và cưỡng ép.

Theo giòng lịch sử, thời đại nào cũng sản sinh ra những con người ưu việt, với những phẩm chất thật nổi bật, có những đóng góp tích cực cho xã hội, họ là thần tượng ngự trị trong trái tim của nhiều người.
Ở chừng mực nào đó,việc ngưỡng mộ thần tượng góp phần thúc đẩy xã hội tiến bộ.

Một thần tượng mới xuất hiện hôm nay,nó có thể lấy bớt chỗ trong ký ức của những thần tượng hôm qua.Đó là chuyện bình thường ở một xã hội văn minh,miễn sao đừng biến nó thành tệ sùng bái cá nhân và cuồng tín.
Một xã hội thiếu vắng những thần tượng mới là biểu hiện của một xã hội trì trệ thiếu sức sống

Sẽ là không bình thường nếu bạn cố cưỡng ép người khác nhường một chỗ trong trái tim của họ để giành chỗ cho thần tượng của bạn.

Sẽ là không bình thường nếu bạn đánh mất lòng tự trọng của mình trong quá trình ngưỡng mộ thần tượng của bạn.

Sẽ là không bình thường nếu bạn sẵn sàng " format" bản thân mình theo những phẩm chất của thần tượng mà bạn không hề có.

Khi thần tượng của bạn bị trói hai tay, bạn có quyền hôn đôi chân của họ nếu muốn.
Bạn có quyền cầu nguyện,bày tỏ niềm tiếc thương,ngưỡng mộ thần tượng của bạn, nhưng đừng quên, khoa học đã chứng minh rằng, tâm của vũ trụ không nằm ở nơi mà thần tượng của bạn,của tôi,hay của ai đó ngự trị.
Nếu một ngày nào đó thần tượng trong bạn có sụp đổ đi chăng nữa, thì đó cũng không phải là ngày tận thế.

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Nhìn từ một góc khác về câu chuyện hiển thánh

Góc nhìn dân gian

"Trời đánh Thánh đâm" là câu tục ngữ quen thuộc của người Việt.
Khi người dân bị mất niềm tin vào ánh sáng của công lý,còn "đèn trời" ở quá xa không thể chiếu rọi và lắng nghe tiếng kêu thống khổ của dân,Phật thì từ bi hỷ sả, khó lòng thỏa mãn ước muốn trừ gian,diệt ác, trừng trị đám cường quyền phản nước hại dân.Dân họ gửi gắm ước muốn ấy vào Thánh.

Thánh khác Phật. Họ là nhữn...g vĩ nhân cũng có lòng bác ái,độ lượng nhưng không phải là bậc chân tu giữ giới.
Những vị tướng hiển thánh khi xưa như Quan Công của Trung Quốc,Đức Thánh Trần cuả Việt Nam, trong cuộc đời trận mạc họ đã sát hại biết bao người, phạm giới sát sanh nên không thể thành Bồ Tát, càng không thể thành Phật được.
Phật thì đã đạt được chánh quả, và việc cứu nhân độ thế của họ nhằm vào công việc vĩ đại cứu vớt con người ra khỏi bể trầm luân khổ ải.
Còn các vị Thánh, thì có lẽ đến khi chết các Ngài vẫn chưa toại ý nguyện quá lớn lao lúc sinh tiền, vì vậy anh linh hiển hách của các Ngài còn vương vấn nơi trần thế,còn nặng tình với nhân loại đau khổ, cho nên các Ngài có thể đáp ứng những lời cầu nguyện van xin, cứu giúp trong trường hợp cần thiết.
Thánh có cấp dưới là Thần, các vị Thần thường ở nơi miếu,đình rất gần dân nên thấu hiểu nỗi lòng của dân.
Những người lính, xông pha nơi mũi tên hòn đạn, trong những giờ phút hiểm nguy sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc,những người bệnh tật hiểm nghèo, những ngư dân đang lênh đênh trên biển cả mịt mờ, những người dân đang oằn mình chống chọi với những cơn cuồng nộ của thiên nhiên ,những người bị ức hiếp chà đạp....đều thành kính gửi gắm ước vọng của mình vào Thánh Thần để được giúp đỡ,chở che.

Có lẽ không ít người cầu mong cho đại tướng Võ hiển Thánh để gửi gắm hy vọng rằng ông sẽ trừng phạt đích đáng những kẻ huênh hoang láo toét,chúng mượn danh ông để kiếm chác.Trị tội bọn cường hào ác bá và vật cổ cái đám sâu mọt, phản nước hại dân chăng ?
Hay chí ít thì cũng có thể bảo bọc chở che họ trên hành trình tự mình đi tìm công đạo.
 
Sài Gòn 12/10/2013

Chuyện phiếm ngày mưa

Từ xa xưa,quân đội các nước đã biết dùng tâm lý chiến như một thứ vũ khí rất hữu hiệu để tác chiến.
Khiêu khích,chửi mắng,sỉ nhục,chọc giận đối phương là một trong những cách ấy.Đội quân chuyên trách việc này tạm gọi là "mạ binh",nơi tập hợp những tay "to mồm" rất có năng khiếu chửi rủa là các "mạ thủ".


Tác phẩm Tam Quốc Chí có nhiều đoạn mô tả rất thú vị.
Bị mạ binh của Trương Phi chửi mắng suốt 50 ngày đêm,nênTrương Cáp "giận quá mất khôn" đã xua quân vào cái bẫy của Trương Phi giăng sẵn, kết quả là ải Ngọa Khẩu bị thất thủ.
Quan Tư Đồ Vương Lãng vì uất ức trước lời mắng của Khổng Minh nên bị đột quỵ chết giữa trận tiền.
Binh sỹ của Tào Tháo phải dời trại ra xa sau nhiều đêm mất ngủ vì sự nhiễu động của đám mạ binh của quân Thục.
Tư Mã Ý từng đau khổ vì ngấm đòn sỉ nhục khi nhận được "tặng phẩm" là những bộ quần áo đàn bà do Khổng Minh gửi đến để khiêu khích giao chiến.
Còn Viên Thiệu thì sai Trần Lâm thảo một bài hịch  tên là “Kiến An thất tử” để chửi Tào Tháo.Bài hịch ấy,chửi hay đến mức Tào Tháo khi xem đã toát mồ hôi hột, lạnh cả xương sống và suýt nữa bị ngất xỉu.
Trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ,độc giả không khỏi phì cười khi tác giả Kim Dung đã nâng cấp đội mạ binh của phái Tinh Tú do Đinh Xuân Thu sáng lập,ngoài chức năng chửi mắng,sỉ nhục đối phương nó còn kiêm thêm nhiệm vụ tung hô khẩu hiệu và bốc thơm một cách trơ trẽn.
Chuyện xưa đại khái thế.

Còn chuyện nay ?
Khi không gian mạng ngày càng phát triển, nó đã trở thành mảnh đất màu mỡ để mạ binh bàn phím sinh sôi nảy nở .Lực lượng này thật đông đảo, có vẻ như rất có tổ chức,kỷ luật.
Các mạ thủ hiện diện khắp mọi nơi.Có mặt ở hầu hết các "điểm nóng" để "tham chiến".
Đầu tiên là tuyên truyền.Vũ khí là các khẩu hiệu, lời tụng xưng, kể lể công trạng bắt mọi người phải mang ơn ai đó và điều gì đó.Những mỹ từ đã được gọt dũa, tô vẽ làm cho mọi người ảo tưởng về một viễn cảnh tươi đẹp đang hân hoan đón chờ.
Khi không thể tranh luận,họ sẵn sàng dùng các ngôn từ tục tĩu, đê tiện để biến cuộc tranh luận thành nơi để mạt sát sỉ nhục đối thủ.Hăm dọa cũng là một biện pháp hữu hiệu mà các mạ thủ hay dùng để trấn áp tinh thần của đối thủ.

Có người nói việc tranh luận cũng như đánh cờ, sẽ rất hứng thú khi gặp các đối thủ xứng tầm.
Người ta sẵn sàng lắng nghe nếu bạn chửi hay,chửi đúng.Đó là lý do mà các mạ thủ thời nay cũng nên thường xuyên trau dồi ngón nghề để chửi tốt hơn.
Bài hịch của Trần Lâm chửi hay đến mức Tào Tháo cũng phải khen ngợi và nung nấu quyết tâm hưng binh đại nghiệp trở thành Ngụy Vương cũng là một điều không kém phần thú vị đó sao.
Sài gòn ngày mưa 09/10/2013

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

Cỏ cây cũng có tâm hồn




"Em đi cây cỏ dậy thì

Ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường "

Đó là hai câu trích trong bài thơ "Cây cỏ dậy thì" của cố thi sĩ Bùi Giáng.Ngoài tài làm thơ siêu tuyệt,tôi tin là cụ thi sĩ họ Bùi còn rất hiểu tâm hồn của cây cỏ.

Nếu ai đó suy nghĩ cỏ cây là giống vô hồn thì tôi thành thật khuyên các bạn hãy xem lại mình.

Năm 1996, Cleve Backster, người Mỹ đã nghiên cứu về cây cối ông ta đã có cách tiếp cận hết sức thú vị. Sau khi nghiên cứu , ông ta đã có lời phát biểu gây chấn động dư luận:

’’Cây cỏ có trực giác tâm linh. Chúng có tình với nhau, có ân oán với người và chúng còn biết cảnh giác với những thú vật nguy hiểm đến gần...’’.

Để chứng minh cho luận điểm trên ,Mr.Backster đã tiến hành làm thực nghiệm .Ông ta cắm môt đầu điện cực của điện kế (galvanometer ) vào chiếc lá và đầu kia xuống đất.Trong đầu ông ta suy nghĩ: "Ta sẽ thử đốt chiếc lá này" Ý nghĩ vừa dứt, tức thì kim điện kế nhẩy lên. Ông tự hỏi, chẳng lẽ ta nhìn lầm. Chẳng lẽ lá cây mà đọc được tư tưởng con người?

Nghĩ như vậy ông thử lần thứ hai. Tay cầm hôp quẹt như sắp sửa đốt chiếc lá, nhưng Bakster tự nhủ sẽ không đốt, thì kim điện kế cũng không nhúc nhích.

Lần thứ ba , ông nhất định sẽ đốt chiếc lá. Lúc đó, trong phòng lặng gió, nhưng kim địên kế bỗng nhiên lại nhẩy mạnh.

Sau nhiều lần thực nghịêm với 25 loại thảo môc khác nhau gồm có cả củ, quả, lá... Backster mới chính thức công bố rằng:

Cỏ cây có tình cảm, có trực giác, có tâm linh bén nhậy.

Vào trung tuần tháng 10/2011,ngài Backster có đến Viện nghiên cứu Ngọc Dương Trung Sơn để hợp tác với Viện sĩ Đắc Danh Miền Tây cùng khảo sát cây cỏ Việt nam.

Địa điểm được chọn là Vườn Quốc gia Cát tiên nơi có dự án thủy điện Đồng Nai sắp thực hiện.

Cả đoàn lục tục lên đường.Vừa đến nơi,chưa kịp nghỉ mệt.Ngài Cleve Backste đã hăm hở sửa soạn dụng cụ để tiến hành cuộc thực nghiệm.

Viện sĩ Đắc Danh chỉ cho Mr.Cleve Backste một cây và giời thiệu

-Đây là cây gỗ đỏ (Afzelia xylocarpa) nó có tên trong sách đỏ Việt Nam .

Ngài Cleve Backste có vẻ hài lòng.Điều ấy hiện trên khuôn mặt rạng rỡ của ông ta.

Cuộc thực nghiệm được bắt đầu.Sự cố đã xảy ra khi Mr.Backste vừa cắm điện cực xong,kim dụng cụ đo quay vèo và liệt luôn.

Ông ta rất ngạc nhiên và cũng chưa hiểu vì sao.

Trán ông ta lấm tấm mồ hôi.Để trấn an ,Viện sĩ Đắc Danh lôi ngay chai tửu dược mà danh tiếng đã lừng lẫy chốn giang hồ với công thức pha chế được gìn giữ tuyệt mật của bổn Viện mời Mr.Cleve Backster uống một hớp.

Hít một hơi thật sâu,Mr.Cleve Backster lục ba-lô lấy cái đồng hồ xơ-cua để thử nghiệm lại.

Kết quả đồng hồ bị cháy đen.

Ngài Backster cùng Viện sĩ Đắc Danh chạy mất dép.

Về đến Sài Gòn,ông ta mới lấy cái máy dò nối dối (Cũng do ông ta phát minh vào năm 1960 ) ra giới thiệu về tính năng và công dụng của nó. Viện trưởng Ngọc Dương Trung Sơn đề nghị ông ta nên cho một nhá báo mượn để thực nghiệm .Anh nhà báo nọ mang theo máy dò nói dối đến phỏng vấn một "chiên da" khoa học ủng hộ dự án xây dựng thủy điện Đồng Nai 6 và 6A.

Thật là xui xẻo,chiếc máy dò nói dối cũng bị hư theo.Đúng là họa vô đơn chí.

Sau khi về lại Mỹ,khoảng nửa tháng sau lần theo địa chỉ ngocduongtrungson@gmail.com in trên danh thiếp.Ngài Cleve Backster cho hay:

-Điện kế và máy dò nói dối bị cháy là do tín hiệu vượt quá ngưỡng cho phép.

-Giải mã ngôn ngữ của cây gỗ đỏ từ hộp đen của điện kế , thấy có dòng chữ :

" LŨ NGƯỜI, HÃY LIỆU HỒN "

Từ ấy người ta tin rằng,rừng quốc gia Cát Tiên có hồn thiêng.Đêm đêm người ta nghe tiếng kêu thảm thiết của cây cối và thú rừng .

Ai không tin,xin mời vào đó để tìm hiểu.

(Biên bản do Nguyễn Đức Long ghi chép đã nộp cho Viện trưởng Đắc Danh lưu tại Viện Ngọc Dương Trung Sơn)

Nguyễn Đức Long

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cleve Backster (sinh1924 ) là môt khoa học gia người Mỹ. Năm 1960 ,ông đã sáng chế ra máy dò nói dối ( lie detecter or polygraph ). Căn bản của máy là dựa vào những thay đổi về mạch đập của tim, những nhịp thở bất thường khi người bị thẩm vấn có những điều uẩn khúc, có những chuyện muốn giấu giếm, không muốn nói thật...Cơ quan Tình Báo Trung Ương ( CIA ) dùng lie detector để điều tra những nghi can. Họ thấy máy này đem lại kết quả tốt, nên năm 1996, Backster được mời ra công tác với chức vụ Giám đốc Trường Huấn Luyện Dò Nói Dối và Sở Nghiên Cứu Backskter ( Polygraph Instruction School and The Backster Reseach Foundation ) ở thành phố San Diego tiểu bang California .

Xem thêm ở đây ( http://en.wikipedia.org/wiki/Cleve_Backster )

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Chuyện vụn chép lại từ thời làm thuê.Kỳ I


Cách đây khoảng 15 năm tôi đi làm thuê cho một công ty của Đài Loan.

Giống như những công ty Đài Loan khác thời đó.Công ty tôi cũng có những quy định quái gỡ : Công nhân phải nhận một cái thẻ để trình cho một bảo vệ đứng gác ở toilet nhằm giám sát thời gian đi vệ sinh.Bị trừ tiền chuyên cần nếu không đủ ngày công.

Rất bất bình,tôi lên phòng ông trưởng đại diện để bày tỏ sự phản đối của mình.

Tiếp tôi là một ông già,có khuôn mặt phúc hậu.Hệt như người Việt nam,nếu chưa nghe ông ta nói.

Sau khi nghe xong,qua lời người phiên dịch,ông ta trả lời :

-Thực tình thì tôi cũng thấy chuyện này rất kỳ cục.Tôi cũng đã yêu cầu ông chủ bỏ hết những quy định này.Trong khi chờ đợi phản hồi,mong anh hãy thông cảm vì tôi cũng chỉ là người làm thuê.

Sau khi rót nước mời tôi uống,ông trưởng đại diện nói:

-Tôi muốn kể cho anh nghe chuyện này.Câu chuyện của hơn 20 năm trước,khi tôi còn làm quản lý bộ phận phân loại và đóng gói cho một công ty chế biến và xuất khẩu hải sản bên Đài Loan.

Nhấp một hớp trà,ông ta chậm rãi kể:

Thời ấy,Đài Loan cũng nghèo như Việt nam bây giờ.Ngư dân đánh bắt được những loại hải sản ngon,tươi sống đều tìm cách xuất sang Nhật bản để lấy ngoại tệ.Một trong những mặt hàng chính của công ty tôi là xuất khẩu cá chình.

Chúng tôi lựa những con cá chình khỏe mạnh,đủ trọng lượng cho vào thùng xốp,xuất sang Nhật bản bằng đường hàng không.

Nhưng có một vấn đề làm cho công ty phải đau đầu là tỷ lệ cá chình chết quá cao,dao động từ 30-50%. Mọi sáng kiến được trưng cầu nhưng chưa khắc phục được vấn đề.

Bữa nọ,có một anh công nhân xin nghỉ một ngày để chăm sóc vợ bệnh .Cuối tháng,anh ta bị trừ tiền chuyên cần tương đương với khoảng 1/5 thu nhập .

Vì buồn và uất ức,nên anh ta mới nghĩ ra một cách trả đũa lại công ty.Nghĩ là làm,anh ta kiếm 5 con cua to,cho vào 5 chiếc thùng đựng cá chình. Với suy nghĩ là những con cua sẽ kẹp chết con cá chình để bắt công ty phải trả giá cho sự nhẫn tâm của mình.

Chuyện đời ít ai ngờ.Trong khi tất cả những thùng khác đều có cá chình bị chết, thì trong 5 thùng có đựng cua,tất cả cá chình đều sống.

Các bộ phận liên quan trong công ty đang tìm cách lý giải.Nhưng chưa tìm được câu trả lời nào có sức thuyết phục nhất.

Đêm về,ông giám đốc công ty vắt tay lên trán ,trằn trọc không ngủ được.Gần sáng ông như reo lên vì ông tin là mình đã tìm ra câu trả lời.

Sáng ra,ông tổ chức cuộc họp toàn công ty và thông báo ngắn gọn:

-Hôm qua,ở công ty ta đã có người cố tình bỏ cua vào thùng cá chình.Tôi hy vọng sẽ được nói chuyện với người dũng cảm thú nhận.

Buổi trưa hôm ấy,có tiếng gõ cửa ngập ngừng ở phòng giám đốc.

Anh công nhân và ông giám đốc nói chuyện gì không rõ.Chỉ biết rằng sau đó, việc trừ tiền chuyên cần đã bị bãi bỏ.Ông giám đốc còn đưa ra lời giải thích :

-Khi máy bay ở trên cao,có nhiều con cá chình chết do say ngủ.Ở thùng đựng cua, do mãi tìm cách để đối phó với kẻ thù,nên những con cá chình đã không chết .

Câu chuyện của ông già người Đài Loan làm tôi suy nghĩ rất nhiều.

Tôi sẽ không bàn về tính đúng sai của nó.Tôi chỉ biết,có không ít chuyện đã xảy ra hệt như những con cá chình say ngủ kia.

Nguyễn Đức Long


Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

Ghi vội về cái chết của đại tá Gadhafi


Sáng nay 21/10/2011 tất cả các trang báo mạng đều có bài liên quan đến cái chết của cựu lãnh đạo Libya Mommar Gadhafi.

Vậy là hết .Giấc mơ về một “vua của các vị vua châu Phi “, lãnh tụ của chủ nghĩa Hồi giáo”,về “Chủ nghĩa xã hội Hồi giáo”ở Lybia giờ đã tan tành theo mây khói..


Tôi không tiếc thương ông ta.Tôi chỉ cảm thấy bất nhẫn vì ông ta bị giết mà không qua xét xử.Nhìn hình ảnh những chiến binh của Chính quyền lâm thời reo hò nhảy múa khi xác của ông Gadhafi bị kéo lê trên phố quả thật người ta có lý do để lo ngại cho tương lai của đất nước Lybia.


"Tôi sẽ không rời bỏ đất nước này. Tôi sẽ tử vì đạo. ” Ít ra thì ông ta cũng đã đúng khi chết ở Libya mà không trốn chạy ( Hoặc chưa kịp trốn chạy ?),chỉ trừ sự hoang tưởng"Tất cả người dân đều yêu quý tôi. Họ sẽ chết để bảo vệ tôi".Hình như mọi kẻ độc tài đều cố ngụy tạo cho mình một niềm tin như vậy .


Chết là một sự thật hiển nhiên mà cuối cùng ai cũng phải đối mặt dù mình có muốn hay là không. Ðó là một chân lý .


Đúng nửa tháng trước (ngày 05/10/11 ) cả thế giới đã tiếc thương khi vĩnh biệt Steve Jobs một thiên tài của làng công nghệ .Quan niệm về cái chết đến với ông ta thật nhân văn :

"Không ai muốn chết. Thậm chí những người muốn được lên thiên đàng cũng không muốn chết chỉ vì muốn được lên đó. Và cái chết là cái đích mà tất cả chúng ta đều phải đến, không ai trong chúng ta thoát khỏi nó. Và đó là cách mà nó phải diễn ra bởi lẽ cái chết chính là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Đó chính là tác nhân thay đổi cuộc sống."

Thỉnh thoảng tôi cũng đi viếng chùa .Ngay cái thùng đựng tiền công đức người ta dán vào đó dòng chữ mà tôi thấy tâm đắc “Đã biết trước hành trình mình phải đi,sao chưa chuẩn bị hành trang”.


Nếu như hành trang của Steve Jobs mang theo là những cống hiến to lớn cho nhân loại.Thì hành trang mà Gadhafi mang theo là những khẩu hiệu sáo rỗng,là những tranh, ảnh,poster, của ông ta hiện diện khắp mọi nơi (từ các đồ dùng sinh hoạt, trong nhà dân ,các văn phòng làm việc, cho đến các pa-nô to lớn ngoài trời), là một đất nước Lybia hoang tàn,đổ nát vì chiến tranh và cả bao mạng sống của những người dân lành.Còn có sự nguyền rủa nữa.


Bất chợt tôi liên hệ tới anh chàng Quách Tĩnh khù khờ trong tiểu thuyết anh hùng xạ điêu của nhà văn Kim Dung.Khi được Hồng Thất Công truyền thụ môn võ công tuyệt kỷ Giáng Long thập bát chưởng.Quách Tĩnh rất thích sử dụng chiêu thức “Kháng long hữu hối” ,lý giải lời hào Thượng cửu của quẻ Kiền "Hào dương ở ngôi cao nhất của quẻ thuần dương, như để tâm chìm đắm vào chỗ lưu đãng, hư huyền xa rời mất cõi nhân sinh, ắt sẽ hối hận"


Trong 42 năm ở ngôi cao liệu có phút giây nào đại tá Gadhafi cảm thấy hối hận không nhỉ?Điều ấy khó lòng mà giải đáp ổn thỏa.Nhưng tôi tin là ông ta sẽ rất hối tiếc khi phải bất đắc dĩ xa rời quyền lực .

Tôi chỉ tiếc cho ông ta là sau khi đã làm tốt công việc của mình trong nhiệm kỳ đầu,sao ông ta không lựa chọn giống như Washington tổng thống đầu tiên của nước Mỹ.Làm tổng thống xong nhiệm kỳ một,miễn cưỡng phục vụ nhiệm kỳ thứ hai,từ chối ra tranh cử nhiệm kỳ ba và đã tạo ra tiền lệ rằng tổng thống chỉ phục vụ tối đa hai nhiệm kỳ.Nếu được vậy,tôi tin là đại tá Gadhafi đã có chỗ đứng trang trọng trong lịch sử và trong lòng nhân dân Libya.


José Maria đã nói “ Chính trị gia cũng như tã lót,cần phải thay thường xuyên cùng một lý do” (Politicians and diapers should be changed frequently and all for the same reason). Rất đúng cho cuộc đời của đại tá Gadhafi.Ông ta chết như một miếng tã bẩn rách. Cái chết của ông ta là một sự giải thoát,trước hết cho chính cuộc đời mình,cho nhân dân Libya.Cầu chúc cho nhân dân Libya được hạnh phúc thật sự.



Nguyễn Đức Long

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Không đề


I

Xoáy trên cây chiều mưa

Những vệt hoa đỏ thắm

Chập chờn bờ tóc ngắn

Em về trời mưa tan

II

Nửa vầng trăng e ấp giấu trong mây

Để nụ cười long lanh tóc cỏ

Vòng tay ấy,chiều nao phong kín gió

Bờ vai gầy,tóc ngắn rối tay đan

III

Bạn bè đi xa...

Người tình đi xa...

Phố ngoài kia trống trải

Một thời còm cõi

Đi tìm ý nghĩa cuộc đời.

Về lại chốn xưa ,

ta chợt nhận ra mình

Lạc lõng

Trang sách thời áo trắng

Con chữ lề vẹo xiêu...

IV


Mỗi phận người có những nỗi đau riêng.

Qua nước mắt,chỉ mình ta hiểu.

Mỹ Phước,đô thị vắng bóng người

Những đô thị vắng bóng người như thế này là sản phẩm của việc chạy theo thành tích tăng trưởng GDP bằng mọi giá






















Ký ức tuổi thơ


Tuổi thơ của con

Là những ngày bên luống cày ruộng lúa

Làng quạnh buồn như tiếng mõ khuya

Nóc tranh thưa xao xác tiếng gà trưa

Gió nam thổi héo khô cuống rạ

Là những ngày mưa sụt sùi trắng xóa

Đem cơm cho mẹ đồng xa

Gió bấc về thổi buốt thịt da

Ruộng nước bạc tím bầm tay mẹ cấy

Có những ngày bão về nước dậy

Đồng làng cây lúa ngã non

Mùa lên hạt thóc nhẹ tênh

Khói chiều hun ,cay xè mắt mẹ

Có những đêm nằm nghe mẹ kể

Chuyện xưa ru giấc ngọt ngào

Mùa hè vui nao nức cánh diều

Thả ước mơ bay giữa trời xanh ngát

Gió nồm gợi nhạc chiều vi vút

Hương đồng lan trên song lúa rập rờn.

Chợt qua rồi lặng lẽ thời gian

Còn đâu thuở thắp nhang trên mộ dế

Có những ngày giận hờn vô cớ

Ngẩn ngơ buồn trước suối tóc bờ vai

Mẹ ơi !

Những ước mơ hoài vọng của đời con

Mẹ gánh trên đôi vai sớm khuya tần tảo

Tóc của mẹ giờ bạc màu trắng xóa

Mắt con cay xè

khi nhắc chuyện xưa…

Nguyễn Đức Long

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Bàn về hình tượng bạo quyền ĐINH XUÂN THU-chưởng môn phái Tinh tú trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ


Ai đã từng đọc truyện kiếm hiệp Thiên long bát bộ của Kim Dung tiên sinh,hẳn sẽ không lạ về nhân vật Đinh Xuân Thu , kẻ đã sáng lập ra môn phái quái gỡ mang tên Tinh Tú.

Tôi đồ rằng,Kim Dung tiên sinh hư cấu nhân vật này khi lòng ông đang đau đáu vọng về cố hương -nơi đồng bào của ông đang oằn mình chịu nhiều áp bức ,bất công ,thống khổ , tủi nhục dưới bàn tay cai trị của cường quyền.

Nhân vật Đinh Xuân Thu và phái Tinh tú do lão sáng lập qua ngòi bút tài hoa của Kim Dung đã là một hình tượng có sức khái quát rất cao về những hành vi bỉ ổi,độc ác,những thủ đoạn đê hèn , vô cảm thú tính của những con người chuộng bạo lực, cường quyền.

Công bằng mà nói thì Đinh Xuân Thu đã là một kẻ có tài năng xuất chúng.Lão ta rời bỏ ánh sáng văn minh của Trung Nguyên đến Tây Vực sáng lập phái Tinh Tú .Một hành động chẳng đặng đừng vì cái bản chất quê mùa thô kệch của hắn không thể hòa nhập được với cái tinh tế ,hào hoa lãng mạn CẦM ,KỲ,THI ,HỌA của phái Tiêu Dao.Bị nền văn minh sỉ nhục là nguồn cơn của mọi sự căm thù mang đầy thú tính của lão .Chưởng môn sáng lập phái TINH TÚ có chủ trương phải dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề.Ai có bản lĩnh võ công cao hơn, thì sẽ nắm quyền. Kẻ có vũ lực mạnh làm chủ thiên hạ. Lão tưởng đâu đó là những tư tưởng mới, lý luận mới, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tái hiện cái cổ lỗ hôn quân,cường quyền bá đạo mà thôi . Cái môn phái lấy triết lý đấu tranh một mất một còn ấy chỉ có thể sản sinh ra những kẻ dốt nát ,tham lam vô độ, đê hèn vô liêm sỉ mà thôi.

Chúng ta thử đọc một trích đoạn từ trong tiểu thuyết Thiên Long bát bộ "Phái Tinh Tú võ công âm độc tàn ác, đã ra tay là không có nể nang gì, địch nhân trúng đòn không chết cũng trọng thương, bị thương rồi còn phải bị biết bao dày vò, lúc chết thật là thảm khốc. Sư huynh đệ khi tranh đoạt vị thứ cao thấp trong môn phái phải đem tính mạng ra đánh đổi". Võ công tà phái Tinh Tú có một môn gọi là tán độc, chất độc tụ vào bàn tay rồi, nếu không tống được vào địch nhân thì cũng phải đánh con bò con ngựa gì đó, giết chết một con vật, nếu không chất độc chạy ngược trở vào mình.

Xích Trần Tử ,vì để lộ cơ mật về Thần Mộc Vương Đỉnh đã bị Trích Tinh Tử trừng phạt

một cách nhẫn tâm và độc ác.Đối xử với đồng môn với nhau còn như vậy thì e rằng hành động thú tính ấy đã đến giới hạn tận cùng.

Chủ trương dùng bạo lực để đấu tranh đã kích hoạt dữ dội bản năng , vô tình biến con người thành dã thú.

Hành động dán biểu ngữ, diễu hành tứ xứ hô khẩu hiệu

"Tinh tú lão thiên

Thần thông quảng đại

Pháp lực vô biên

Uy chấn thiên hạ"

Tiếng ra rả tụng xưng công đức mọi lúc, mọi nơi của đám đồ đệ dành cho Đinh Xuân Thu làm ta phải bật cười, nhưng đáng sợ thật-hình như nó còn văng vẳng ở đâu đây.

Hài hước thay khi Đinh Xuân Thu bị Hư Trúc đánh bại ở chùa Thiếu Lâm , thì đám đồ đệ vô liêm sỉ ấy trở giáo , chạy sang đầu hàng Hư Trúc.Chúng ca ngợi Hư Trúc bằng những chính những lời lẽ như đã được lập trình dành cho giáo chủ của chúng trước đây mà không ngượng miệng.

Để giải thích cho hành động ấy phải mượn lời của Bao Bất Đồng : "Muốn có được thành công ở môn phái này, chí ít phải luyện thành thạo ba thần công. Một là Nịnh bợ công. Không luyện thành môn này, e rằng không sống nổi ở quí môn nửa ngày. Hai là Khoác lác công, nếu không thổi phồng võ công và đức hạnh của quí môn, thì sẽ bị cả sư phụ lẫn đồng môn khinh rẻ, không có chỗ đứng. Ba là công phu mặt dày."

Bạo quyền đã có lúc viết nên lịch sử riêng vinh quang của nó.Nhưng rồi nó cũng sẽ trở thành trò hề của lịch sử.

Danh sư xuất cao đồ -nhưng một chưởng môn vô đức vô hạnh như Đinh Xuân Thu thì chỉ có thể tụ tập và đào luyện ra những đồ đệ đê hèn vô liêm sỹ mà thôi.Tất cả phải làm nô lệ cho nỗi khiếp nhược và sợ hãi.

Võ công,dù có cao diệu đến đâu, vũ lực dù có mạnh và tàn bạo đến đâu thì cũng chỉ có thể tạm thời đàn áp và đập tan những phản kháng,còn những mâu thuẫn bất công thì hãy còn đó.Thiếu vắng lẽ bác ái, sự công bằng chính trực và tính nhân bản thì tất cả những môn phái nào rồi cũng sẽ bị hủy diệt.

Môn phái TINH TÚ mà Đinh Xuân Thu đã dày công xây dựng vẫn còn đang hiện hữu.Có thể nó cũng đang hấp hối.Nhưng đến khi nào thì hắn bị nhốt vào chùa?Trả lại cho thế gian cái nhân bản văn minh của con người?Câu hỏi ấy vẫn còn bỏ ngõ.


Sài gòn 22/08/11 - Nguyễn Đức Long

Nhân cách yêu mình thái quá

Đang tìm hiểu về vấn đề " nhân cách yêu mình thái quá ".Có nhiều nội dung rất hay, đáng để bàn luận.Tạm gác lại ở đây, khi có thời gian sẽ viết tiếp.

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

PHÁC HỌA


Có một chiều hàng cây trút lá
Cô gái một mình ngồi ngắm hoàng hôn
Mái tóc dài mềm như hơi thở
Tôi ngồi một mình lặng im…
Tôi phác họa hình em
Bằng chiếc bút min trên trang vở học trò
Bức phác họa thế rồi đành dang dở
Khi một chiều dạo bước ngang qua
Bất chợt nghe tiếng em cười trong trẻo
Chiếc ghế em ngồi có những tám chân
Từ đó tôi về giấu kín bức tranh
Giấu nỗi lòng vào xa xôi mây khói.

Thủ Đức 1990-Nguyễn Đức Long