Cô gái một mình ngồi ngắm hoàng hôn
Mái tóc dài mềm như hơi thở
Tôi ngồi một mình lặng im…
Tôi phác họa hình em
Bằng chiếc bút min trên trang vở học trò
Bức phác họa thế rồi đành dang dở
Khi một chiều dạo bước ngang qua
Bất chợt nghe tiếng em cười trong trẻo
Chiếc ghế em ngồi có những tám chân
Từ đó tôi về giấu kín bức tranh
Giấu nỗi lòng vào xa xôi mây khói.
Thủ Đức 1990-Nguyễn Đức Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét