Cách đây khoảng 15 năm tôi đi làm thuê cho một công ty của Đài Loan.
Giống như những công ty Đài Loan khác thời đó.Công ty tôi cũng có những quy định quái gỡ : Công nhân phải nhận một cái thẻ để trình cho một bảo vệ đứng gác ở toilet nhằm giám sát thời gian đi vệ sinh.Bị trừ tiền chuyên cần nếu không đủ ngày công.
Rất bất bình,tôi lên phòng ông trưởng đại diện để bày tỏ sự phản đối của mình.
Tiếp tôi là một ông già,có khuôn mặt phúc hậu.Hệt như người Việt nam,nếu chưa nghe ông ta nói.
Sau khi nghe xong,qua lời người phiên dịch,ông ta trả lời :
-Thực tình thì tôi cũng thấy chuyện này rất kỳ cục.Tôi cũng đã yêu cầu ông chủ bỏ hết những quy định này.Trong khi chờ đợi phản hồi,mong anh hãy thông cảm vì tôi cũng chỉ là người làm thuê.
Sau khi rót nước mời tôi uống,ông trưởng đại diện nói:
-Tôi muốn kể cho anh nghe chuyện này.Câu chuyện của hơn 20 năm trước,khi tôi còn làm quản lý bộ phận phân loại và đóng gói cho một công ty chế biến và xuất khẩu hải sản bên Đài Loan.
Nhấp một hớp trà,ông ta chậm rãi kể:
Thời ấy,Đài Loan cũng nghèo như Việt nam bây giờ.Ngư dân đánh bắt được những loại hải sản ngon,tươi sống đều tìm cách xuất sang Nhật bản để lấy ngoại tệ.Một trong những mặt hàng chính của công ty tôi là xuất khẩu cá chình.
Chúng tôi lựa những con cá chình khỏe mạnh,đủ trọng lượng cho vào thùng xốp,xuất sang Nhật bản bằng đường hàng không.
Nhưng có một vấn đề làm cho công ty phải đau đầu là tỷ lệ cá chình chết quá cao,dao động từ 30-50%. Mọi sáng kiến được trưng cầu nhưng chưa khắc phục được vấn đề.
Bữa nọ,có một anh công nhân xin nghỉ một ngày để chăm sóc vợ bệnh .Cuối tháng,anh ta bị trừ tiền chuyên cần tương đương với khoảng 1/5 thu nhập .
Vì buồn và uất ức,nên anh ta mới nghĩ ra một cách trả đũa lại công ty.Nghĩ là làm,anh ta kiếm 5 con cua to,cho vào 5 chiếc thùng đựng cá chình. Với suy nghĩ là những con cua sẽ kẹp chết con cá chình để bắt công ty phải trả giá cho sự nhẫn tâm của mình.
Chuyện đời ít ai ngờ.Trong khi tất cả những thùng khác đều có cá chình bị chết, thì trong 5 thùng có đựng cua,tất cả cá chình đều sống.
Các bộ phận liên quan trong công ty đang tìm cách lý giải.Nhưng chưa tìm được câu trả lời nào có sức thuyết phục nhất.
Đêm về,ông giám đốc công ty vắt tay lên trán ,trằn trọc không ngủ được.Gần sáng ông như reo lên vì ông tin là mình đã tìm ra câu trả lời.
Sáng ra,ông tổ chức cuộc họp toàn công ty và thông báo ngắn gọn:
-Hôm qua,ở công ty ta đã có người cố tình bỏ cua vào thùng cá chình.Tôi hy vọng sẽ được nói chuyện với người dũng cảm thú nhận.
Buổi trưa hôm ấy,có tiếng gõ cửa ngập ngừng ở phòng giám đốc.
Anh công nhân và ông giám đốc nói chuyện gì không rõ.Chỉ biết rằng sau đó, việc trừ tiền chuyên cần đã bị bãi bỏ.Ông giám đốc còn đưa ra lời giải thích :
-Khi máy bay ở trên cao,có nhiều con cá chình chết do say ngủ.Ở thùng đựng cua, do mãi tìm cách để đối phó với kẻ thù,nên những con cá chình đã không chết .
Câu chuyện của ông già người Đài Loan làm tôi suy nghĩ rất nhiều.
Tôi sẽ không bàn về tính đúng sai của nó.Tôi chỉ biết,có không ít chuyện đã xảy ra hệt như những con cá chình say ngủ kia.
Nguyễn Đức Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét