Các Diễn Văn Làm Thay Đổi Thế Giới – “khi chúng ta tới Berlin, đích thân tôi sẽ bắn tấm hình của tên chó đẻ Hitler” – Diễn văn “Máu và Gan” của tướng Patton
Ngày 6 tháng 6 năm 1944, các nước Đồng Minh đổ bộ vào Normandy trong chiến dịch Overlord, bắt đầu cho sự kết thúc của chế độ Phát Xít tại châu Âu. Bài diễn văn này đọc trước đó 1 ngày cho quân Mỹ (lúc bấy giờ vẫn còn ít kinh nghiệm so với quân Đồng Minh) trước khi họ bước vào trận chiến.
Chúng ta hãy đọc và cảm nhận văn phong cực kỳ “thô kệch” đặc trưng của tướng Patton. Binh sĩ Mỹ thích văn phong này (theo nhận xét của các nhà phân tích) . Nó dễ hiểu và gần gũi như hai người lính nói chuyện với nhau (tuy nhiên bài diễn văn này chứa nhiều từ ngữ “thô tục” đến mức người ta phải cắt bớt khi chiếu cho công chúng ) . Chẳng hạn Patton không nói nhiều về niềm tự hào của người lính, mà chỉ đưa 1 ví dụ đời thường:
- Các bạn sẽ cảm ơn rằng hai mươi năm sau, khi bạn ngồi bên lò sưởi với đứa cháu nội trên đùi và nó hỏi bạn đã làm gì trong Thế Chiến Thứ Hai vĩ đại, bạn sẽ không phải tằng hắng, đẩy đứa cháu qua đùi kia và nói, “À, ông nội xúc cứt ở Louisiana.”
Nhưng chúng ta cũng thấy tuy “thô kệch” nhưng Patton rất chú ý đến các mối quan tâm cơ bản của một người lính mới và giải quyết giúp họ (1) Sợ chết (2) Sợ người khác thấy mình hèn nhát (3) Tư tưởng tôi không quan trọng vì đây là chuyện của nhiều người (4) Tâm trạng muốn về nhà. Ông quan tâm đến lính một cách rất “người” và ít chú ý đến các khẩu hiệu.
Đó là các giá trị chính của bài diễn văn này, nó giúp 1 người lính mới ổn định tinh thần hơn khi ra trận.
Ngoài ra, qua bài này, ta cũng cảm nhận về phong cách tuyên truyền của Mỹ khác biệt như thế nào với Pháp, Đức, Anh hay Nga trong chiến tranh. Trong khi người lính Mỹ “tỉnh táo” nghĩ nhiều về tương lai “xa” của cá nhân, về tình yêu, gia đình, về ngày trở về tương đối an bình, thì người lính Đức kiêu ngạo với lý thuyết “Người Đức ưu việt”, người Nga chiến đấu với tinh thần “không thể lùi vì sau lưng là Moscow”.
Và trong khi người Mỹ nghe bài diễn văn này, đồng đội Pháp đang nghe về việc họ sắp tàn phá đất nước của chính mình để giải phóng (1 mục tiêu chung hơn, và gần hơn).
Ai đã từng xem các phim Band of Brothers, Pearl Harbor, Saving Private Ryan … sẽ cảm nhận rất rõ về phong cách này trong tình đồng đội, tình yêu, tình cảm giữa tướng và lính Mỹ.
Điều gì tạo nên sự khác biệt của phong cách (hay cách truyền đạt) Mỹ so với các nước khác ? vì sao người lính Pháp không được nghe về người yêu đang chờ mình ?, tại sao người lính Nga không được nghe về sự kiêu hãnh của người đàn ông ? …
Theo nhận xét rất riêng của Kiệt, lý do chủ yếu do Patton đề cập ở đầu “Chỉ có hai phần trăm của số người ở nơi đây hôm nay phải chết trong một trận đánh lớn”, người lính Mỹ ít khi phải chiến đấu liều mình. Trong khi đó, có những sư đoàn Nga tử vong 95% trong trận Stalingrad, hay những người lính tăng Đức thường phải chiến đấu tỷ lệ 1 chọi 4: người ta sẽ cần 1 lý tưởng nào đó để “điên cuồng” hơn trong những hoàn cảnh khắc nghiệt.
Do đó, các mơ ước cá nhân có lẽ là đủ với người lính Mỹ, và nó cũng giúp giữ cho môi trường quân đội Mỹ thân thiện, nhưng có lẽ mơ ước này không hợp với lính Đức, lính Nga hay lính Pháp, ngược lại nó sẽ làm họ yếu mềm hơn trong các hoàn cảnh quá khắc nghiệt. Do đó, họ được nghe các thông điệp khác !
Vậy chúng ta hãy cùng đọc và cảm nhận 1 bài diễn văn Mỹ theo phong cách rất riêng của đại tướng Patton.
Về đại tướng Patton:
George Smith Patton Jr. (11 tháng 11, 1885 – 21 tháng 12, 1945), còn được gọi là George Patton III, là một tướng lĩnh, nhà chỉ huy quân sự nổi tiếng của Lục quân Hoa Kỳ trong Chiến tranh Thế giới lần II trong các chiến dịch ở Bắc Phi, Sicily, Pháp và Đức, 1943–1945. Trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, ông trở thành một trong những chỉ huy đầu tiên của binh chủng xe tăng của Hoa Kỳ. Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, ông chỉ huy các đơn vị chủ yếu ở Bắc Phi, Sicily, và Châu Âu. (nguồn Wikipedia)
Patton được xem là một vị tướng giỏi, nhưng người ta luôn tranh cãi xem ông có phải là một vị tướng vĩ đại không ? Không ai chối cãi các chiến công rực rỡ của ông và ông được xem là vị tướng có tốc độ tiến quân và giải phóng không ai bì kịp. Ông cũng là người nổi tiếng vì tỷ lệ binh sĩ tử vong rất thấp.
Tuy nhiên, hoàn cảnh không đặt ông vào những trận chiến khó khăn, ở cấp độ chiến dịch lúc nào ông cũng chiếm ưu thế về nhân sự và khí tài (trong chiến dịch Overlord mà ông đang nói đến, Đồng Minh chiếm ưu thế 4:1 ở cấp độ chiến dịch, và rất nhiều lúc đạt ưu thế 50:1 ở cấp độ trận đánh). Do đó, liệu ông có giữ được các phẩm chất của mình khi tham gia các trận chiến khắc nghiệt ở thế yếu ?
(giới thiệu và bình Nguyễn Mai Anh Kiệt)
Diễn văn “Máu và Gan” của tướng Patton
cho Quân Đoàn III của Mỹ, ngày 5.6.1944
Ngồi xuống đi!
Các bạn, chuyện nhảm nhí mà vài nguồn đồn đãi thẩy ra, rằng nước Mỹ muốn bỏ cuộc chiến này, không muốn chiến đấu, chỉ là một nồi cứt bò. Nguời Mỹ thích đánh nhau, đúng truyền thống. Mọi người Mỹ đều thích đâm và choảng của chiến trường. Hôm nay các bạn ở đây vì ba lý do. Thứ nhất, bạn ở đây bởi vì bạn bảo vệ ngôi nhà và người thân yêu của bạn. Thứ hai, bạn ở đây chính vì lòng tự trọng của bạn, bởi vì bạn không muốn ở bất cứ nơi nào khác. Thứ ba, bạn ở đây bởi vì bạn là đàn ông thật sự và tất cả đàn ông thật sự đều thích chiến đấu.
Khi các bạn, có mặt đây, mỗi người trong này, còn là trẻ con, tất cả đều ngưỡng mộ tay vô địch bắn bi, người chạy nhanh nhất, võ sĩ quyền anh cứng cựa nhất, cầu thủ các đội banh lớn, và cầu thủ bóng bầu dục của các đội tuyển quốc gia Mỹ. Người Mỹ yêu kẻ chiến thắng. Người Mỹ không chấp nhận kẻ thua cuộc. Người Mỹ rất ghét những kẻ hèn nhát. Người Mỹ lúc nào cũng chơi để thắng. Tôi cóc cần một người thua cuộc mà lại cười. Đó là lý do vì sao người Mỹ đã không bao giờ và sẽ không bao giờ thua một trận chiến nào; chỉ vì ý tưởng thất bại rất là đáng ghét đối với người Mỹ.
Các bạn sẽ không chết hết đâu. Chỉ hai phần trăm của số người có mặt đây hôm nay phải chết trong một trận đánh lớn. Cái chết, đừng sợ. Cái chết, tới lúc, rồi sẽ đến với mọi người. Đúng, mọi người đều sợ ra trận lần đầu. Nếu ai nói không sợ là kẻ đó nói láo. Vài người hèn nhát nhưng họ chiến đấu giống như những người dũng cảm, hay họ kinh hoàng ra mật xanh nếu thấy những người khác chiến đấu mà cũng sợ hãi như họ. Người anh hùng thật sự là người chiến đấu ngay cả khi người ấy sợ hãi. Một số người vượt qua cơn sợ hãi trong vòng một phút dưới lằn đạn. Một số khác, cần vài tiếng đồng hồ. Mốt số khác nữa, tốn nhiều ngày. Nhưng người đàn ông thật sự sẽ không bao giờ để sự sợ hãi lấn áp danh dự của mình, ý thức nhiệm vụ của mình cho đất nước, và cho tính nam nhi của mình. Chiến trận là một cuộc cạnh tranh tuyệt vời nhất mà một người có thể theo đuổi. Nó đem lại tất cả những gì tốt nhất và loại bỏ tất cả những gì tồi tàn. Người Mỹ tự hào được làm Đàn Ông và là Đàn Ông. Nhớ rằng kẻ thù cũng sợ hãi như bạn, và có lẽ là còn hơn thế nữa. Chúng nó không phải là siêu nhân.
…
Tất cả những anh hùng thật sự cũng không phải là chiến binh trong chuyện thần thoại. Mỗi người trong Quân đoàn này đóng một vai trò sống chết. Đừng bao giờ xem thường. Đừng bao giờ nghĩ rằng việc làm của bạn là không quan trọng. Mỗi người đều có công việc để làm và phải làm. Mỗi người là một mắc xích sống chết trong một chuỗi xích lớn. Điều gì xảy ra nếu mọi tài xế vận tải đột nhiên quyết định rằng anh ta không thích tiếng hú của đạn đại bác trên đầu, mặt tái xanh, và đâm đầu xuống hố. Bọn con rơi hèn nhát có thể nói, “Quỷ tha ma bắt, họ không cần tôi, tôi chỉ là một người trong số ngàn người.” Nhưng, điều gì xảy ra nếu mỗi người đều nghĩ như vậy? Chúng ta sẽ ở nơi quái quỷ nào? Đất nước của chúng ta, người thân yêu của chúng ta, nhà cửa của chúng ta, ngay cả thế giới của chúng ta sẽ thành gì đây? Không, tiên sư nó, người Mỹ không nghĩ như vậy. Mỗi người làm việc của mình. Mỗi người phục vụ cho toàn bộ. Mỗi bộ phận, mỗi đơn vị, đều quan trọng trong kế hoạch lớn của cuộc chiến này.
…
Chắc chắn rồi, chúng ta muốn về nhà. Chúng ta muốn cuộc chiến kết thúc. Con đường nhanh nhất để kết thúc cuộc chiến là đi bắt những thằng con rơi đã khởi động cuộc chiến. Chúng bị quất nhanh chừng nào, chúng ta được về nhà nhanh chừng đó. Con đường ngắn nhất để về nhà là con đường xuyên qua Berlin và Tokyo. Và khi chúng ta tới Berlin, đích thân tôi sẽ bắn tấm hình của tên chó đẻ Hitler. Y như bắn một con rắn.
…
Có một điều tuyệt vời mà các bạn có thể nói sau khi chiến tranh chấm dứt và các bạn trở về nhà. Các bạn sẽ cảm ơn rằng hai mươi năm sau, khi bạn ngồi bên lò sưởi với đứa cháu nội trên đùi và nó hỏi bạn đã làm gì trong Thế Chiến Thứ Hai vĩ đại, bạn sẽ không phải tằng hắng, đẩy đứa cháu qua đùi kia và nói, “À, ông nội xúc cứt ở Louisiana.” Không, thưa các ông, các ông sẽ nhìn thẳng vào đôi mắt của đứa cháu và nói, “Con ơi, ông nội của con đã hành quân với Quân Đoàn Ba Vĩ đại và với thằng chó đẻ tên Georgie Patton!”
(dịch Diệu Sương, Quỳnh Linh, Trần Đình Hoành)
General Patton “Blood and Guts” Speech to the Third Army
on June 5th, 1944
(The parts in red are excerpts that have been translated into Vietnamese)
Be seated!
“Men, this stuff that some sources sling around about America wanting out of this war, not wanting to fight, is a crock of bullshit. Americans love to fight, traditionally. All real Americans love the sting and clash of battle. You are here today for three reasons. First, because you are here to defend your homes and your loved ones. Second, you are here for your own self respect, because you would not want to be anywhere else. Third, you are here because you are real men and all real men like to fight.
When you, here, every one of you, were kids, you all admired the champion marble player, the fastest runner, the toughest boxer, the big league ball players, and the All-American football players. Americans love a winner. Americans will not tolerate a loser. Americans despise cowards. Americans play to win all of the time. I wouldn’t give a hoot in hell for a man who lost and laughed. That’s why Americans have never lost nor will ever lose a war; for the very idea of losing is hateful to an American.”
The General paused and looked over the crowd. “You are not all going to die,” he said slowly. “Only two percent of you right here today would die in a major battle. Death must not be feared. Death, in time, comes to all men. Yes, every man is scared in his first battle. If he says he’s not, he’s a liar. Some men are cowards but they fight the same as the brave men or they get the hell slammed out of them watching men fight who are just as scared as they are. The real hero is the man who fights even though he is scared. Some men get over their fright in a minute under fire. For some, it takes an hour. For some, it takes days. But a real man will never let his fear of death overpower his honor, his sense of duty to his country, and his innate manhood. Battle is the most magnificent competition in which a human being can indulge. It brings out all that is best and it removes all that is base. Americans pride themselves on being He Men and they ARE He Men. Remember that the enemy is just as frightened as you are, and probably more so. They are not supermen.”
“All through your Army careers, you men have bitched about what you call “chicken **** drilling”. That, like everything else in this Army, has a definite purpose. That purpose is alertness. Alertness must be bred into every soldier. I don’t give a **** for a man who’s not always on his toes. You men are veterans or you wouldn’t be here. You are ready for what’s to come. A man must be alert at all times if he expects to stay alive. If you’re not alert, sometime, a German son-of-an-asshole-bitch is going to sneak up behind you and beat you to death with a sockful of ****!” The men roared in agreement.
Patton’s grim expression did not change. “There are four hundred neatly marked graves somewhere in Sicily”, he roared into the microphone, “All because one man went to sleep on the job”. He paused and the men grew silent. “But they are German graves, because we caught the bastard asleep before they did”.
The General clutched the microphone tightly, his jaw out-thrust, and he continued, “An Army is a team. It lives, sleeps, eats, and fights as a team. This individual heroic stuff is pure horse ****. The bilious bastards who write that kind of stuff for the Saturday Evening Post don’t know any more about real fighting under fire than they know about ****ing!”
The men slapped their legs and rolled in glee. This was Patton as the men had imagined him to be, and in rare form, too. He hadn’t let them down. He was all that he was cracked up to be, and more. He had IT!
“We have the finest food, the finest equipment, the best spirit, and the best men in the world”, Patton bellowed. He lowered his head and shook it pensively. Suddenly he snapped erect, faced the men belligerently and thundered, “Why, by God, I actually pity those poor sons-of-bitches we’re going up against. By God, I do”. The men clapped and howled delightedly. There would be many a barracks tale about the “Old Man’s” choice phrases. They would become part and parcel of Third Army’s history and they would become the bible of their slang.
“My men don’t surrender”, Patton continued, “I don’t want to hear of any soldier under my command being captured unless he has been hit. Even if you are hit, you can still fight back. That’s not just bull **** either. The kind of man that I want in my command is just like the lieutenant in Libya, who, with a Luger against his chest, jerked off his helmet, swept the gun aside with one hand, and busted the hell out of the Kraut with his helmet. Then he jumped on the gun and went out and killed another German before they knew what the hell was coming off. And, all of that time, this man had a bullet through a lung. There was a real man!”
Patton stopped and the crowd waited. He continued more quietly, “All of the real heroes are not storybook combat fighters, either. Every single man in this Army plays a vital role. Don’t ever let up. Don’t ever think that your job is unimportant. Every man has a job to do and he must do it. Every man is a vital link in the great chain. What if every truck driver suddenly decided that he didn’t like the whine of those shells overhead, turned yellow, and jumped headlong into a ditch? The cowardly bastard could say, “Hell, they won’t miss me, just one man in thousands”. But, what if every man thought that way? Where in the hell would we be now? What would our country, our loved ones, our homes, even the world, be like? No, Goddamnit, Americans don’t think like that. Every man does his job. Every man serves the whole. Every department, every unit, is important in the vast scheme of this war. The ordnance men are needed to supply the guns and machinery of war to keep us rolling. The Quartermaster is needed to bring up food and clothes because where we are going there isn’t a hell of a lot to steal. Every last man on K.P. has a job to do, even the one who heats our water to keep us from getting the ‘G.I. ****s’.”
Patton paused, took a deep breath, and continued, “Each man must not think only of himself, but also of his buddy fighting beside him. We don’t want yellow cowards in this Army. They should be killed off like rats. If not, they will go home after this war and breed more cowards. The brave men will breed more brave men. Kill off the Goddamned cowards and we will have a nation of brave men. One of the bravest men that I ever saw was a fellow on top of a telegraph pole in the midst of a furious fire fight in Tunisia. I stopped and asked what the hell he was doing up there at a time like that. He answered, “Fixing the wire, Sir”. I asked, “Isn’t that a little unhealthy right about now?” He answered, “Yes Sir, but the Goddamned wire has to be fixed”. I asked, “Don’t those planes strafing the road bother you? And he answered, “No, Sir, but you sure as hell do!” Now, there was a real man. A real soldier. There was a man who devoted all he had to his duty, no matter how seemingly insignificant his duty might appear at the time, no matter how great the odds. And you should have seen those trucks on the road to Tunisia. Those drivers were magnificent. All day and all night they rolled over those son-of-a-bitching roads, never stopping, never faltering from their course, with shells bursting all around them all of the time. We got through on good old American guts. Many of those men drove for over forty consecutive hours. These men weren’t combat men, but they were soldiers with a job to do. They did it, and in one hell of a way they did it. They were part of a team. Without team effort, without them, the fight would have been lost. All of the links in the chain pulled together and the chain became unbreakable.”
The General paused and stared challengingly over the silent ocean of men. One could have heard a pin drop anywhere on that vast hillside. The only sound was the stirring of the breeze in the leaves of the bordering trees and the busy chirping of the birds in the branches of the trees at the General’s left.
“Don’t forget,” Patton barked, “you men don’t know that I’m here. No mention of that fact is to be made in any letters. The world is not supposed to know what the hell happened to me. I’m not supposed to be commanding this Army. I’m not even supposed to be here in England. Let the first bastards to find out be the Goddamned Germans. Some day I want to see them raise up on their piss-soaked hind legs and howl, ‘Jesus Christ, it’s the Goddamned Third Army again and that son-of-a-****ing-bitch Patton’.”
“We want to get the hell over there”, Patton continued, “The quicker we clean up this Goddamned mess, the quicker we can take a little jaunt against the purple pissing Japs and clean out their nest, too. Before the Goddamned Marines get all of the credit.”
The men roared approval and cheered delightedly. This statement had real significance behind it. Much more than met the eye and the men instinctively sensed the fact. They knew that they themselves were going to play a very great part in the making of world history. They were being told as much right now. Deep sincerity and seriousness lay behind the General’s colorful words. The men knew and understood it. They loved the way he put it, too, as only he could.
Patton continued quietly, “Sure, we want to go home. We want this war over with. The quickest way to get it over with is to go get the bastards who started it. The quicker they are whipped, the quicker we can go home. The shortest way home is through Berlin and Tokyo. And when we get to Berlin”, he yelled, “I am personally going to shoot that paper hanging son-of-a-bitch Hitler. Just like I’d shoot a snake!”
“When a man is lying in a shell hole, if he just stays there all day, a German will get to him eventually. The hell with that idea. The hell with taking it. My men don’t dig foxholes. I don’t want them to. Foxholes only slow up an offensive. Keep moving. And don’t give the enemy time to dig one either. We’ll win this war, but we’ll win it only by fighting and by showing the Germans that we’ve got more guts than they have; or ever will have. We’re not going to just shoot the sons-of-bitches, we’re going to rip out their living Goddamned guts and use them to grease the treads of our tanks. We’re going to murder those lousy Hun cocksuckers by the bushel-f ucking-basket. War is a bloody, killing business. You’ve got to spill their blood, or they will spill yours. Rip them up the belly. Shoot them in the guts. When shells are hitting all around you and you wipe the dirt off your face and realize that instead of dirt it’s the blood and guts of what once was your best friend beside you, you’ll know what to do!”
“I don’t want to get any messages saying, “I am holding my position.” We are not holding a Goddamned thing. Let the Germans do that. We are advancing constantly and we are not interested in holding onto anything, except the enemy’s balls. We are going to twist his balls and kick the living **** out of him all of the time. Our basic plan of operation is to advance and to keep on advancing regardless of whether we have to go over, under, or through the enemy. We are going to go through him like crap through a goose; like **** through a tin horn!”
“From time to time there will be some complaints that we are pushing our people too hard. I don’t give a good Goddamn about such complaints. I believe in the old and sound rule that an ounce of sweat will save a gallon of blood. The harder WE push, the more Germans we will kill. The more Germans we kill, the fewer of our men will be killed. Pushing means fewer casualties. I want you all to remember that.”
The General paused. His eagle like eyes swept over the hillside. He said with pride, “There is one great thing that you men will all be able to say after this war is over and you are home once again. You may be thankful that twenty years from now when you are sitting by the fireplace with your grandson on your knee and he asks you what you did in the great World War II, you WON’T have to cough, shift him to the other knee and say, “Well, your Granddaddy shoveled shit in Louisiana.” No, Sir, you can look him straight in the eye and say, “Son, your Granddaddy rode with the Great Third Army and a Son-of-a-Goddamned-Bitch named Georgie Patton!”
General Patton’s Military Awards
Distinguished Service Cross with one oak leaf cluster
Distinguished Service Medal with two oak leaf clusters
Silver Star with one oak leaf cluster
Legion of Merit
Bronze Star Medal
Purple Heart
Silver Lifesaving Medal
World War I Victory Medal with five battle clasps
European-African-Middle Eastern Campaign Medal with one silver and two bronze service stars
Mexican Service Medal
American Defense Service Medal
World War II Victory Medal
British Order of the Bath
Order of the British Empire
Belgium Order of Leopold
Belgian Croix de Guerre
French Legion of Honor
French Croix de Guerre
French Liberation Medal
Luxemburg War Cross
Grand Cross of Ouissam Alaouite of French Morocco
Order of the White Lion of Czechoslovakia
Czechoslovakian Military Cross
Grand Luxemburg Cross of the Order of Adolphe of Nassau
http://www.militaryphotos.net/forums/archive/index.php/t-34309.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét