Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

“Hẹn hò với định mệnh” – Diễn văn Độc Lập Ấn Độ của Jawaharlal Nehru

Các Diễn Văn Làm Thay Đổi Thế Giới – “hẹn hò với định mệnh” – Diễn văn Độc Lập Ấn Độ của Jawaharlal Nehru

Đầu năm 1947, sau hơn 1 thế kỷ bền bỉ chống lại ách thống trị của người Anh, Ấn Độ giành được quyền độc lập.

Chiến thắng này là một thành công “thần kỳ” của nhóm các nhà cách mạng ôn hoà vì họ đã liên kết được các nhóm sắc tộc (Hindu và Hồi Giáo) và các tiểu quốc (565 tiểu quốc) căm thù nhau đứng cùng 1 chiến tuyến, để tạo sức ép buộc người Anh trao trả độc lập. Thực tế là từ năm 1800 đến nay, chỉ có 1 giai đoạn rất ngắn (1920-1947) mọi sắc tộc và vương quốc tại tiểu lục địa này đứng cùng chiến tuyến.

Chúng ta hãy cùng cảm nhận bài tuyên ngôn độc lập 14 tháng 8 năm 1947 của Jawaharlal Nehru, giữa lúc cả nhân dân tiểu lục địa Ấn đang ngất ngây về quyền độc lập của mình.

Hãy cùng cảm nhận cách Nehru truyền hứng khởi cho những người Ấn Độ bằng những từ ngữ mạnh mẽ “Vào lúc đồng hồ điểm giữa đêm, khi thế giới đang chìm trong giấc ngủ, Ấn Độ sẽ bừng dậy với sức sống và tự do”, “linh hồn của một quốc gia, từ lâu đã bị đàn áp, tìm được tiếng nói”, nó sẽ giúp người dân đang ngây ngất chung sức xây dựng tổ quốc.

Nhưng Neru cũng nhắc nhở người dân phải tỉnh táo “Thành tựu chúng ta ăn mừng ngày hôm nay chỉ là một bước, một cơ hội…” vì trước mắt vẫn còn rất nhiều khó khăn. “khó khăn” – có thể Neru đang nói về các nguy cơ xung đột sắc tộc hay phân chia quyền lợi của các tiểu quốc (nhưng ông tránh nói trực tiếp) vì ở phần cuối, ông dùng rất nhiều từ diễn tả sự thống nhất và hoà thuận “Một Thế Giới không còn có thể bị chia cắt thành những mảnh vụn cô lập” hay “Ở đây không có thời gian cho những lời chỉ trích nhỏ mọn và tiêu cực, không có thời gian cho ác ý hoặc sự đổ lỗi cho người khác”, “một Ấn Độ tự do nơi mà tất cả các con cháu của xứ này có thể cư ngụ”.

Và đó chính là các giá trị chính của bài diễn văn này. Theo đánh giá của mình thì nó là 1 bài diễn văn hay, tràn đầy nhiệt huyết và có sức thuyết phục.

Tuy nhiên, nguyện ước của Nehru đã không thành hiện thực, bạo động và nội chiến ngay lập tức bùng phát trên khắp lục địa, liên quan đến xung đột sắc và sự phân chia các tỉnh làm ít nhất 500.000 người thiệt mạng và các cuộc xung đột còn tiếp diễn đến ngày nay. Rõ ràng, tuy bài diễn văn này có sức thuyết phục nhưng mức độ thuyết phục của nó bị hạn chế, vì tôn giáo và các truyền thống lâu đời là thứ không dễ mà thay đổi được.

Về Jawaharlal Nehru

Jawaharlal Nehru (14 tháng 11 năm 1889 tại Allahabad – 27 tháng 5 năm 1964 tại New Delhi) là một nhà chính trị người Ấn và từ 1947 cho đến 1964 là thủ tướng đầu tiên của Ấn Độ. Thường được gọi Panditji (Nhà học giả), Nehru cũng là nhà văn, nhà học giả, là sử gia không chuyên, và là tộc trưởng của gia tộc Nehru-Gandhi, họ chính trị nổi tiếng nhất ở Ấn Độ. Con gái, Indira Gandhi cũng là một thủ tướng Ấn Độ.

Ông là con của 1 chính trị gia giàu có Motilal Nehru, trở thành lãnh đạo cánh tả của Quốc Hội Ấn Độ (Indian National Congress) khi còn khá trẻ, rồi trở thành chủ tịch Quốc Hội dưới sự dìu dắt của Mohandas Karamchand Gandhi. Ông là một trong những nhà lãnh đạo phong trào đòi quyền độc lập cho Ấn Độ theo con đường hoà bình. Sau khi Ấn Độ độc lập, ông được xem là người kế tục Gandhi (đã bị ám sát tháng 1 năm 1948) (lược dịch Wikipedia)

(Nguyễn Mai Anh Kiệt giới thiệu và bình)

Diễn văn Độc Lập của Jawaharlal Nehru, 14.8.1947

Lâu năm về trước, chúng ta đã hẹn hò với định mệnh, và bây giờ là thời điểm chúng ta làm trọn lời hứa, không hoàn toàn hay đầy đủ, nhưng cũng rất là đáng kể. Vào lúc đồng hồ điểm giữa đêm, khi thế giới đang chìm trong giấc ngủ, Ấn Độ sẽ bừng dậy với sức sống và tự do. Một thời điểm đang đến, chỉ đến rất hiếm hoi trong lịch sử, khi chúng ta bước ra khỏi cái cũ để đến với cái mới, khi một thời đại kết thúc, và khi linh hồn của một quốc gia, từ lâu đã bị đàn áp, tìm được tiếng nói. Thậ là phù hợp với khoảnh khắc thiêng liêng này để chúng ta cam kết những cống hiến hầu phục vụ cho đất nước và nhân dân Ấn Độ và cao cả hơn nữa là chính nghĩa của nhân loại.

Từ khởi thủy của lịch sử, Ấn Độ đã bắt đầu cuộc tìm kiếm bất tận, và vô lượng thế kỷ đã tràn đầy những phấn đấu và huy hoàng của thành công và thất bại. Dù may mắn hay rủi ro, Ấn Độ chưa bao giờ rời mắt khỏi cuộc tìm kiếm đó hoặc lãng quên những lý tưởng đã cho xứ Ấn sức mạnh. Hôm nay chúng ta chấm dứt thời kỳ rủi ro và một lần nữa Ấn Độ khám phá lại chính mình. Thành tựu chúng ta ăn mừng ngày hôm nay chỉ là một bước, một cơ hội mở ra cho các chiến lợi và thành tích vĩ đại hơn đang chờ đón chúng ta. Chúng ta có đủ dũng cảm và khôn ngoan để nắm bắt cơ hội này và chấp nhận những thách thức của tương lai không?

Tự do và quyền lực mang lại trách nhiệm. Trách nhiệm rơi vào tay trên Quốc Hội này, một chủ thể có chủ quyền quốc gia đại diện cho chủ quyền quốc gia của nhân dân Ấn Độ. Trước khi sinh ra tự do, chúng ta đã chịu đựng tất cả những đau đớn của sự chuyển bụng và trái tim của chúng ta nặng trĩu với những ký ức của khổ đau này. Vài cơn đau vẫn còn tiếp tục ngay cả đến bây giờ. Tuy nhiên, quá khứ đã qua và giờ đây tương lai đang mời gọi chúng ta.

Tương lai đó không phải là dễ dàng hay yên nghỉ mà là không ngừng phấn đấu để chúng ta có thể hoàn thành các cam kết mà chúng ta đã thường xuyên hứa hẹn và cam kết mà chúng ta hứa hẹn hôm nay. Phục vụ cho Ấn Độ có nghĩa là phục vụ cho hàng triệu con người đang đau khổ. Nó có nghĩa là kết thúc sự nghèo đói và dốt nát và bệnh tật và sự bất bình đẳng trong cơ hội. Hoài bão của người vĩ đại nhất của thế hệ chúng ta là lau khô từng giọt nước mắt trên từng đôi mắt đẫm lệ. Điều đó có thể quá mức cho chúng ta, nhưng ngày nào còn nước mắt và khổ đau thì công việc của chúng ta sẽ chưa chấm dứt.

Và vì vậy chúng ta phải lao động và làm việc, và làm việc siêng năng, để biến những giấc mơ của chúng ta thành sự thật. Những giấc mơ đó là cho Ấn Độ, nhưng cũng là cho thế giới, bởi vì tất cả các quốc gia và các dân tộc ngày hôm nay đang chặt chẽ đan lại với nhau cho bất kỳ một ai có ảo tưởng rằng họ có thể sống riêng biệt. Hòa bình đã được nói là không thể bị chia cắt; cũng như tự do, cũng thịnh vượng bây giờ; và cũng như thảm họa trong Một Thế Giới không còn có thể bị chia cắt thành những mảnh vụn cô lập.

Với nhân dân Ấn Độ, những người đại diện như chúng tôi, chúng tôi kêu gọi tham gia với chúng tôi với niềm tin và tự tin cho hành trình phiêu lưu tuyệt vời này. Ở đây không có thời gian cho những lời chỉ trích nhỏ mọn và tiêu cực, không có thời gian cho ác ý hoặc đổ lỗi cho người khác. Chúng ta phải xây dựng một biệt thự vương giả của một Ấn Độ tự do nơi mà tất cả các con cháu của xứ này có thể cư ngụ.

(Diệu Sương dịch)

Jawaharlal Nehru (1889-1964):
Speech On the Granting of Indian Independence, August 14, 1947

Long years ago we made a tryst with destiny, and now the time comes when we shall redeem our pledge, not wholly or in full measure, but very substantially. At the stroke of the midnight hour, when the world sleeps, India will awake to life and freedom. A moment comes, which comes but rarely in history, when we step out from the old to the new, when an age ends, and when the soul of a nation, long suppressed, finds utterance. It is fitting that at this solemn moment we take the pledge of dedication to the service of Inida and her people and to the still larger cause of humanity.

At the dawn of history India started on her unending quest, and trackless centuries are filled with her striving and the grandeur of her success and her failures. Through good and ill fortune alike she has never lost sight of that quest or forgotten the ideals which gave her strength. We end today a period of ill fortune and India discovers herself again. The achievement we celebrate today is but a step, an opening of opportunity, to the greater triumphs and achievements that await us. Are we brave enough and wise enough to grasp this opportunity and accept the challenge of the future?

Freedom and power bring responsibility. The responsibility rests upon this Assembly, a sovereign body representing the sovereign people of India. Before the birth of freedom we have endured all the pains of labour and our hearts are heavy with the memory of this sorrow. Some of those pains continue even now. Nevertheless, the past is over and it is the future that beckons to us now.

That future is not one of ease or resting but of incessant striving so that we may fulfill the pledges we have so often taken and the one we shall take today. The service of India means the service of the millions who suffer. It means the ending of poverty and ignorance and disease and inequality of opportunity. The ambition of the greatest man of our generation has been to wipe every tear from every eye. That may be beyond us, but as long as there are tears and suffering, so long our work will not be over.

And so we have to labour and to work, and work hard, to give reality to our dreams. Those dreams are for India, but they are also for the world, for all the nations and peoples are too closely knit together today for any one of them to imagine that it can live apart Peace has been said to be indivisible; so is freedom, so is prosperity now, and so also is disaster in this One World that can no longer be split into isolated fragments.

To the people of India, whose representatives we are, we make an appeal to join us with faith and confidence in this great adventure. This is no time for petty and destructive criticism, no time for ill-will or blaming others. We have to build the noble mansion of free India where all her children may dwell.

http://www.fordham.edu/halsall/mod/1947nehru1.html

Nguồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét