Các diễn văn làm thay đổi thế giới – Bài diễn văn trên đoạn đầu đài – Vua Charles I
Vua Charles I của Anh (1600 – 1649) là vua của Anh, Scotland và Ireland từ 1625 đến 1649. Charles I là một thành viên của Triều đại Stuart. Ông là con trai của James I của Anh và Anne của Đan Mạch. Ông lên ngôi vua ngày 27 tháng 3 năm 1625 sau khi cha qua đời. Triều đại Charles I được khắc họa bởi những khó khăn về tài chính và xung đột giữa Triều Đình và Nghị Viện với hạt nhân là xung đột về các vấn đề tôn giáo và kết thúc bằng cuộc Nội Chiến.
Charles cưới Henrietta Maria, con gái của vua nước Pháp và là một người theo Công giáo Roman, không lâu sau khi lên ngôi, khơi mào cho sự chia cắt giữa Charles với đại bộ phận dân chúng là những người Kháng Cách (Protestant). Sự chia cắt này ngày càng được khoét sâu hơn bởi khuynh hướng tôn giáo nghiêng về Công giáo Roman trong các quyết định đối nội và đối ngoại của ông.
Thế nên tuy “thừa hưởng” những vấn đề về tài chính từ thời cha và thường trong tình trạng khó khăn, ông luôn thất bại khi kêu gọi sự ủng hộ về tài chính của Nghị Viện do không đáp ứng các yêu cầu của giới quý tộc. Đức Vua không thể tăng thuế nếu không được Nghị Viện chấp thuận. Không những thế, lần đầu tiên trong lịch sử nước Anh, Nghị Viện yêu cầu được chất vấn các cố vấn của Đức Vua. Từ năm 1625, sau khi Charles I lên ngôi, đến 1629, Nghị Viện đã được triệu tập và giải tán ba lần. Mười một năm sau đó, Nhà Vua đã cố gắng cai trị đất nước mà không triệu tập Nghị Viện bằng cách bán các đặc quyền kinh tế và thu thuế xây dựng hải quân (Ship Money). Thuế này theo truyền thống chỉ được thu mỗi khi đất nước đối mặt với hiểm họa xâm lăng, thế nhưng Charles ra lệnh thu thuế này liên tiếp mỗi năm, và một lần nữa, ông lại bị dân chúng phản đối vì lạm thu thuế.
Đỉnh cao của xung đột giữa Triều Đình và Nghị Viện là cuộc Nội Chiến nổ ra vào cuối 1642. Cuộc Nội Chiến này cũng mang tính chất một cuộc chiến giữa những người ủng hộ Anh Giáo (Anglicans) và Công Giáo (Catholics) phía Bắc và Tây Nam nước Anh, và những nguời ủng hộ Thanh Giáo (Puritans) tập trung ở London và Đông Nam nước Anh. Kết quả là phe Triều Đình thất trận. Charles bị bắt và trao cho Nghị Viện vào tháng 1/1647. Tháng 10/1647 ông trốn thoát và huy động quân đội Scotand để tiếp tục chiến tranh. Một lần nữa quân Nghị Viện lại thắng và Charles bị bắt vào tháng 8/1648. Tháng 1/1649, Nghị Viện quyết định đưa Charles ra xét xử với cáo buộc về “phát động chiến tranh với Nghị Viện” và phải chịu trách nhiệm về tất cả những tổn thất, mất mát mà cuộc Nội Chiến đã gây ra cho đất nước.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử nước Anh, một vị vua bị đem ra xét xử. Charles đã không thừa nhận quyền xét xử của Nghị Viện đối với ông và từ chối bào chữa trước các cáo buộc của Nghị Viện. Cuối cùng, dưới sự kêu gọi của tướng Oliver Cromwel, Nghị Viện cũng đã thông qua án tử hình đối với ông. (http://www.spartacus.schoolnet.co.uk/STUcharles1.htm)
Edward Hyde, tác giả cuốn History of the Great Rebellion (Lịch sử về cuộc Đại Nổi Loạn)nhìn nhận các sai lầm của Charles nhưng cũng đưa ra những nhận xét trực giác về ông như sau: “…nếu từng có người nào thì ông ấy là người xứng đáng nhất với danh hiệu con người lương thiện – con người yêu công lý đến mức không có sự cám dỗ nào có thể khiến ông làm điều sai trái, ngoại trừ điều rất đáng phẫn nộ về ông rằng ông tin đó là chân chính.” (http://www.britannia.com/history/monarchs/mon47.html)
Tinh thần “con người lương thiện” này đã được ông thể hiện rõ ràng trong bài diễn văn cuối cùng của mình trước khi bị chém đầu. Trong bài diễn văn của mình, ông cũng nêu lên quan điểm tự do trong các vấn đề tôn giáo và giải quyết xung đột bằng con đường đối thoại, hòa bình và trong trật tự: “Một hội nghị tôn giáo quốc gia phải được triệu tập tự do, tranh luận tự do giữa mọi người, để giải quyết vấn đề này, khi mọi ý kiến được lắng nghe một cách tự do và rõ ràng… Tự Do của họ [Nhân Dân] có được khi có Chính Phủ; tức là Luật Lệ nhờ đó mà Thần Thánh của họ là do họ lựa chọn”. Đây là một điểm mới trong truyền thống “thánh chiến” của Ky-tô giáo và mới cả với chính tính cách bảo thủ và kiên định của Charles.
–oOo–
Và bây giờ để chứng tỏ với mọi người rằng Ta là Ki Tô hữu tốt; Ta hi vọng có một người tốt (chỉ về Cha Juxon) sẽ làm chứng cho Ta rằng Ta đã tha thứ cho tất cả mọi người, và thậm chí cụ thể cả những người chính yếu gây nên cái chết của Ta. Dù họ là ai, Chúa biết, Ta không muốn biết, Chúa tha thứ họ. Nhưng chưa hết, lòng khoan dung của Ta cần đi xa hơn. Ta mong rằng họ có thể ăn năn, thực sự họ đã phạm một tội lỗi to lớn trong việc này. Ta cầu Chúa, với Thánh Stephen, rằng điều này sẽ không khiến cho họ phải trả giá. Không, không chỉ như vậy, mà là họ có thể đi đúng đường dẫn đến với hòa bình của vương quốc, vì sự khoan dung của Ta điều khiển Ta không chỉ tha thứ cho những con người cụ thể, mà sự khoan dung của Ta điều khiển Ta nỗ lực đến hơi thở cuối cùng cho nền Hòa Bình của Vương Quốc. Vì thế, thưa quý vị, Ta mong ước với cả tâm hồn mình, và Ta hi vọng rằng có một số quý vị đây sẽ tiếp tục thực hiện nó, rằng họ sẽ nỗ lực vì hòa bình của Vương Quốc. Bây giờ, (thưa các ngài), Ta phải cho cả hai viện thấy các ngài đã đi chệch đường như thế nào và đưa các ngài trở lại con đường; trước tiên, các ngài đã đi sai đường rõ ràng là tất cả con đường các ngài đã từng theo, như Ta có thể thấy, là con đường của xâm chiếm. Rõ ràng, đó là một con đường bệnh hoạn, vì sự Xâm Chiếm, (thưa các ngài) theo quan điểm của Ta, không bao giờ công chính, trừ khi có một Chính Nghĩa tốt đẹp, dù là vấn đề có Chính Danh hay không, và khi các ngài vượt ra khỏi Chính Nghĩa này, vấn đề đấu tranh đầu tiên các ngài gặp phải khiến cho con đường của các ngài cuối cùng thành bất công dù nó công chính lúc đầu: Nhưng nếu chỉ là vấn đề Xâm Chiếm, thì đó là một Vụ Cướp lớn lao; như một tên Cướp Biển đã nói với Alexander, rằng Ông ấy là một tên Cướp lớn, còn hắn ta chỉ là một tên Cướp nhỏ mọn; và vì thế, thưa các ngài, Ta thật sự nghĩ rằng con đường các ngài đang theo là hoàn toàn sai lầm. Giờ đây, thưa các ngài, để đưa các ngài trở lại đúng đường, hãy tin rằng các ngài sẽ không bao giờ làm điều gì đúng và Chúa cũng sẽ không bao giờ nâng đỡ để các ngài trở nên thịnh vượng, cho đến khi các ngài trả cho Chúa phần của Chúa, trả cho Vua phần của Vua (đó là, những Người Kế Vị của Ta) và trả cho Nhân Dân phần của Nhân Dân; Ta đối với họ cũng như bất kỳ ai trong các ngài: Các ngài phải trả cho Chúa phần của Chúa bằng cách điều hành đúng đắn Giáo Hội của Người (theo Thánh Kinh) mà hiện nay đang rối ren. Để đưa các ngài về đúng đường, cụ thể hiện nay thì Ta không thể, nhưng chỉ có một cách này. Một hội nghị tôn giáo quốc gia phải được triệu tập tự do, tranh luận tự do giữa mọi người, để giải quyết vấn đề này, khi mọi ý kiến được lắng nghe một cách tự do và rõ ràng.
Về Nhà Vua, chắc chắn Ta sẽ không (rồi quay về phía người vừa chạm vào cái rìu, và nói, Đừng làm đau cái rìu, có thể làm đau Ta). Cho Nhà Vua, Các Luật Lệ của Vương Quốc sẽ hướng dẫn cho các ngài một cách rõ ràng về điều đó; do đó, vì điều này liên quan đến Riêng ta, Ta chỉ nói sơ qua để các ngài biết.
Đối với Nhân Dân, Ta thật sự mong họ được Tự Do nhiều như Bất Kỳ Ai có thể có. Nhưng Ta phải nói với các ngài, rằng Tự Do của họ có được khi có Chính Phủ; tức là Luật Lệ nhờ đó mà Thần Thánh của họ là do họ lựa chọn. Điều này không có nghĩa là dính líu vào một Chính Phủ (thưa các ngài) mà hầu như chẳng có gì liên quan đến họ. Một thần dân và một đế vương rõ ràng là khác nhau, và do vậy cho đến khi họ có được điều đó, ý Ta là các ngài đặt nhân dân vào tự do đó như Ta nói, chắc chắn là họ sẽ không bao giờ được hạnh phúc.
Thưa các ngài, chính vì điều này mà bây giờ Ta ở đây. Nếu Ta đi theo con đường Chuyên Chính, thay đổi toàn bộ Luật Lệ bằng sức mạnh của Lưỡi Gươm, Ta đã không phải đến đây; và do đó, Ta nói với các ngài (và Ta cầu Chúa không bắt các ngài phải chịu trách nhiệm) rằng Ta Là Người Tử Vì Đạo của Nhân Dân.
Thực tế, thưa các ngài, Ta sẽ không giữ các ngài thêm nhiều nữa vì Ta sẽ chỉ nói với các ngài bấy nhiêu. Rằng trong thực tế Ta có thể mong muốn thêm một ít thời gian nữa, vì Ta đã có thể sắp đặt những điều Ta nói cho có trật tự hơn một chút, và sâu sắc hơn là Ta đã nói một chút. Và, do vậy, Ta hi vọng các ngài sẽ bỏ qua cho Ta.
Ta đã nói ra Lương Tâm mình. Ta cầu xin Chúa rằng các ngài chọn những con đường tốt nhất cho Vương Quốc và cho sự Cứu Rỗi của chính các ngài.
…
Thực tế, thưa các ngài, Ta nghĩ rằng Lương Tâm của Ta về Tôn Giáo đã được toàn Thế Giới biết rất rõ; và do đó, Ta tuyên bố với tất cả các ngài rằng Ta chết như một người Ki Tô hữu, theo quy luật của Giáo Hội Anh Giáo, như Ta đã nhận được từ cha ta. Và Ta nghĩ con người trung thực này sẽ làm chứng cho điều đó …. Ta có một Chính Nghĩa tốt lành và một Đức Chúa nhân từ đứng về phía Ta.
…
Ta đi từ một Ngai Vua có thể hư đốn đến một Ngai Vua không thể hư đốn, nơi không thể có phiền nhiễu nào, không phiền nhiễu nào trong Thế Giới đó.”
(Ngô Quỳnh Linh dịch)
Now for to shew you that I am a good Christian; I hope there is (pointing to D. Juxon) a good man that will bear me witness that I have forgiven all the world, and even those in particular that have been the chief causes of my death. Who they are, God knows, I do not desire to know, God forgive them. But this is not all, my charity must go further. I wish that they may repent, for indeed they have committed a great sin in that particular. I pray God, with St. Stephen, that this be not laid to their charge. Nay, not only so, but that they may take the right way to the peace of the kingdom, for my charity commands me not only to forgive particular men, but my charity commands me to endeavour to the last gasp the Peace of the Kingdom. So, Sirs, I do wish with all my soul, and I do hope there is some here that will carry it further, that they may endeavour the peace of the Kingdom. Now, (Sirs) I must show you both how you are out of the way and will put you in a way; first, you are out of the way, for certainly all the way you have ever had yet, as I could find by anything, is by way of conquest. Certainly this is an ill way, for Conquest, (Sirs) in my opinion, is never just, except that there be a good just Cause, either for matter of wrong or just Title, and then if you go beyond it, the first quarrel that you have to it, that makes it unjust at the end that was just at the first: But if it be only matter of Conquest, there is a great Robbery; as a Pirate said to Alexander, that He was the great Robber, he was but a petty Robber: and so, Sirs, I do think the way that you are in, is much out of the way. Now Sirs, for to put you in the way, believe it you will never do right, nor God will never prosper you, until you give God his due, the King his due (that is, my Successors) and the People their due; I am as much for them as any of you: You must give God his due by regulating rightly His Church (according to the Scripture) which is now out of order. For to set you in a way particularly now I cannot, but onely this. A national synod freely called, freely debating among themselves, must settle this, when that every opinion is freely and clearly heard.
For the King, indeed I will not, (then turning to a Gentlemen that touched the Ax, said, Hurt not the Ax, that may hurt me) For the King:) The Laws of the Land will clearly instruct you for that; therefore, because it concerns My Own particular, I onely give you a touch of it.
For the people. And truly I desire their Liberty and Freedom as much as any Body whomsoever. But I must tell you, That their Liberty and Freedom, consists in having of Government; those Laws, by which their Life and their Gods may be most their own. It is not for having share in government (Sirs) that is nothing pertaining to them. A subject and a sovereign are clean different things, and therefore until they do that, I mean, that you do put the people in that liberty as I say, certainly they will never enjoy themselves.
Sirs, It was for this that now I Am come here. If I would have given way to an Arbitrary way, for to have all Laws changed according to the power of the Sword, I needed not to have come here; and therefore, I tell you, (and I pray God it be not laid to your charge) That I Am the Martyr of the People.
Introth, Sirs, I shall not hold you much longer, for I will only say thus to you. That in truth I could have desired some little time longer, because I would have put then that I have said in a little more order, and a little better digested than I have done. And, therefore, I hope that you will excuse Me.
I have delivered my Conscience. I pray God, that you do take those courses that are best for the good of the Kingdom and your own Salvations.
…
Introth, Sirs, My Conscience in Religion, I think, is very well knowne to all the World; and, therefore, I declare before you all that I die a Christian, according to the profession of the Church of ENGLAND, as I found it left me by my father. And this honest man I think will witness it… I have a good Cause, and a gracious GOD on my side.
…
I go from a corruptible, to an incorruptible Crown; where no disturbance can be, no disturbance in the World.
Ngô Quỳnh Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét