Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

“Thế giới phải được an toàn cho dân chủ” – Woodrow Wilson

Các diễn văn làm thay đổi thế giới – “Thế giới phải được an toàn cho dân chủ” – Woodrow Wilson

Woodrow Wilson (1856-1924) là vị Tổng thống thứ 28 của nước Mỹ. Ông là người đã lãnh đạo cuộc chiến chống đế quốc Đức vào cuối thời kỳ của Thế chiến Thứ nhất qua phương châm: “chiến tranh để chấm dứt chiến tranh” (“war to end war.”) Năm 1919, sau khi Thế chiến Thứ nhất chấm dứt, ông được trao giải thưởng Hòa bình Nobel về tầm nhìn rộng lớn của ông qua việc thành lập một tổ chức Liên Hiệp Quốc (League of Nations) nhằm bảo vệ nền hòa bình và dân chủ cho nhân loại. Các học giả và chuyên gia xếp ông vào hạng thứ 6 của những vị Tổng thống tài ba nhất.

Wilson sinh ra ở Virginia, là người có sức khỏe rất yếu, mang chứng bệnh cao máu bẩm sinh, và có lẽ vì bệnh mù từ (dyslexia) nên mãi đến năm 10 tuổi ông mới biết đọc. Sau đó, để bù lại, ông tự học ký tốc. Ông vượt qua tất cả khó khăn để thành đạt là do ý chí kiên định và kỹ luật phấn đấu của ông. Bắt đầu từ năm thứ hai của đại học, ông đọc rất sâu rộng về triết lý chính trị và lịch sử. Nhà văn phác họa (sketch writer) Quốc hội Anh, Henry Lucy, là nguồn cảm hứng của ông để bước vào đời sống phục vụ cộng đồng.

Năm 1882, ông tốt nghiệp trường luật ở đại học North Carolina và có văn phòng luật ở Atlanta. Nhưng nhận thấy ngành luật cản trở sự nghiệp chính trị của ông nên ông đã theo chương trình cao học ở Đại học Johns Hopkins để đạt bằng tiến sĩ ngành Sử học và Khoa học Chính trị.

Năm 1902, là hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng Princeton thuộc bang New Jersey, Wilson trở thành nhà lãnh đạo của Phong trào Cải tiến (Progressive Movement, đối lập với tư tưởng bảo thủ hay phản động), ủng hộ những thay đổi thông qua hành động của chính phủ. Vào năm 1911, Wilson được chọn làm Thống đốc bang New Jersey. Sau đó, ông hai lần đắc cử Tổng thống (1913-1921) và là vị Tổng thống Mỹ duy nhất có bằng Tiến sĩ.

Trong nhiệm kỳ thứ nhất, Wilson đã thực hiện nhiều cải tiến trong guồng máy chính quyền thông qua một số đạo luật. Luật Underwood để giảm thuế xuất nhập khẩu; mất mát thu nhập từ luật này được thay vào bằng Thuế thu nhập Liên bang (Federal Income tax). Luật Dự trữ Liên bang (Federal Reserve Act) hầu cung cấp cho đất nước số tiền cấp bách khi cần. Luật Ủy ban Thương mại Liên bang (Federal Trade Commission) để bảo vệ sự công bằng trong hoạt động kinh doanh. Luật Clayton Antitrust để tránh sự cạnh tranh trong thương mại. Và Liên bang Vay mượn Nông trại (Federal Farm Loan) hầu giúp đỡ gia đình nông dân khi cần thiết. Khi được hỏi sao ông không giữ mọi việc y như cũ, ông trả lời rằng ông sẽ để y như cũ nếu sự việc được chứng minh là không theo đà xuống dốc.

Nhiệm kỳ thứ hai của Wilson có nhiều gay go thử thách. Là người yêu chuộng hòa bình, từng vận động và tái đắc cử với khẩu hiệu: “Ông đã bảo vệ chúng ta ra khỏi chiến tranh (he kept us out of war)”, nhưng ông đã phải đương đầu với cuộc chiến đẩm máu thứ hai trong lịch sử phương Tây, Thế chiến Thứ nhất. Cuộc chiến bắt nguồn từ châu Âu với nguyên do chính là tranh giành quyền lực và thuộc địa. Chiến tranh dần dần lan rộng ra khắp thế giới với hai phe đối nghịch, phe Đồng minh (Allied Powers: France, Britain, Italy, Belgium, Serbia, Russia, Japan…) và phe Trung tâm (Central Powers: German, Austria-Hungary, Ottoman, Bulgaria). Cho đến gần cuối thời chiến, 1917, Hoa Kỳ vẫn giữ vị trí trung lập. Nhưng nước Mỹ buộc phải theo phe Đồng minh chống lại đế quốc Đức vì chính quyền Đức đã nhẫn tâm xâm phạm nhân quyền, đánh chìm bất cứ thuyền tàu nào mà tàu ngầm của Đức phát hiện được trên vùng biển, cướp đi mạng sống của đàn ông, phụ nữ, trẻ em vô tội một cách không thương xót.

Vào thời chiến, ngoài trận, Wilson trao trách nhiệm cho Quân đội. Trong nước, ông tập trung vào việc ngoại giao và tài chính để chấm dứt cuộc chiến một cách nhanh chóng. Ông đã vận động hàng tỷ Mỹ kim cho cuộc chiến. Đến mùa hè năm 1918, mỗi ngày 10.000 binh lính được gửi sang Pháp để ra trận. Sau một loạt tấn công thành công của phe Đồng minh, quân đội Đức đồng ý ngưng bắn. Hiệp ước đình chiến (Armistics) được ký kết ngày 11 tháng 11 năm 1918, cũng được gọi là Ngày Đình chiến (Armistice Day).

Sau Thế chiến Thứ nhất, Wilson đã sang Paris sáu tháng cho Hiệp ước Hòa bình Versailles. Ông là vị Tổng thống đầu tiên đến châu Âu khi còn trong nhiệm kỳ và ở đó ông được tiếp đón như một người hùng. Ông làm việc cật lực để giới thiệu Mười bốn dự án hoà bình (Fourteen points) và ý tưởng thành lập một Liên hiệp quốc với mục tiêu chính yếu là bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ và độc lập chính trị giữa các quốc gia lớn nhỏ như nhau. Liên hiệp quốc được chấp nhận là một phần trong hiệp ước nhưng ông phải đối diện với phe đối lập ở Hoa kỳ. Điểm mấu chốt của sự bất đồng là Liên hiệp quốc có thể tuyên bố chiến tranh mà không cần sự thông qua của Hoa kỳ.

Không tuân theo lời khuyên của bác sĩ, Wilson tổ chức chuyến vận động toàn quốc với lập luận Hoa Kỳ nên là thành viên của Liên hiệp quốc để duy trì nền hòa bình thế giới lâu dài. Quá kiệt sức, ông đột quỵ với một loạt tai biến mạch máu. Trên gường bệnh, ông vẫn kiên quyết giữ lập trường và dùng cuộc vận động cho nhiệm kỳ kế tiếp để thuyết phục nhân dân. Không thắng cử, ông qua đời năm 1924, ba năm sau khi hưu trí.

Bài diễn văn “Tuyên chiến” Wilson đã thực hiện trong một buổi họp bất thường với Quốc hội vào ngày 2 tháng 4, 1917. Trong suốt buổi nói chuyện, có nhiều tràng pháo tay ủng hộ, nhưng Wilson vẫn giữ tinh thần tập trung cao độ, toàn thân hầu như bất động, chỉ có mỗi một cách tay là chuyển động. Chiến tranh đối với Wilson là việc bất khả kháng, nhưng vì nhân quyền, chẳng những cho dân tộc Mỹ mà còn cho cả nhân loại nên ông đã thuyết phục Quốc hội là “nước Mỹ không thể làm khác hơn.” Bốn ngày sau, Hoa Kỳ tuyên bố chiến tranh.

Bài diễn văn của Wilson đã đánh dấu một thay đổi lớn trong chính sách ngoại giao của Hoa kỳ rằng nước Mỹ không thể nào làm ngơ mà tiếp tục giữ chính sách trung lập. Wilson cũng đã mở rộng tầm nhìn để thế giới thấy được nền hòa bình dân chủ không những chỉ riêng cho một quốc gia mà còn cho cả thế giới, bất kỳ một quốc gia nào vi phạm quyền thiêng liêng đó đều phải bị thế giới liên kết chống đối vì hành động này hoàn toàn đi ngược lại với nền văn minh của nhân loại.


Thưa quý bạn trong Quốc hội:

Tôi kêu gọi Quốc hội vào cuộc họp bất thường vì có nhiều chọn lựa nghiêm trọng, rất nghiêm trọng cho chính sách, để thực hiện, và thực hiện ngay lập tức, nhưng là điều không phải, và hiến pháp cũng không cho phép, tôi tự ý nắm trách nhiệm thực hiện.

Vào ngày ba tháng Hai vừa qua tôi đã chính thức trình bày với các bạn một công bố lạ thường của Chính phủ Đế quốc Đức rằng kể từ ngày một tháng Hai mục đích của nước Đức là gạt qua một bên tất cả các ràng buộc của pháp luật hoặc của nhân đạo để sử dụng tàu ngầm nhận chìm tất cả các tàu đi về hướng các hải cảng của Vương quốc Anh hay Ái Nhĩ Lan hoặc các bờ biển phía tây của châu Âu hay bất kỳ hải cảng nào kiểm soát bởi kẻ thù của Đức trong vùng Địa Trung Hải.

Điều đó dường như là mục đích của cuộc chiến tàu ngầm của Đức từ đầu cuộc chiến, nhưng kể từ tháng Tư năm ngoái, Chính phủ Đế quốc đã phần nào hạn chế các thuyền trưởng tàu ngầm thể theo lời hứa trước đây của nước Đức với chúng ta rằng tàu chở hành khách không nên bị đánh chìm và cảnh báo sẽ được báo trước cho tất cả các thuyền tàu khác mà các tàu ngầm của Đức có thể tìm cách hủy diệt, khi họ không kháng cự hoặc không tìm cách tẩu thoát, và nên quan tâm rằng thủy thủ trên tàu ít nhất được ban một cơ hội công bằng để sống sót trên những chiếc thuyền cấp cứu của họ.

Các biện pháp phòng ngừa quá nghèo nàn và lộn xộn, như đã được chứng minh từ vụ đau buồn này sang vụ khác trong quá trình công việc độc ác và thiếu tình người, nhưng it nhất đã có giới hạn đến một mức độ nào đó. Chính sách mới đã dẹp mọi giới luật qua một bên. Tàu thuyền dưới mọi hình thức nào, bất kể quốc kỳ nước nào, tính cách thế nào, hàng hoá gì, điểm đến, đường đi, đã bị dìm xuống đáy một cách tàn nhẫn mà không có cảnh báo nào và không hề có một ý tưởng giúp đỡ hay thương xót những người trên tàu, cả tàu của các quốc gia trung lập thân tình lẫn tàu của các nước lâm chiến. Ngay cả tàu bệnh viện và các tàu chở cứu trợ cho những người tang quyến đau thương và bầm dập của nước Bỉ, dù là những tàu cứu trợ đã được bảo đảm an toàn lưu thông qua các khu vực chính Chính phủ Đức ấn định và được phân biệt bằng cách đánh dấu không thể nhầm lẫn về diện mạo, cũng bị đánh chìm với cùng một thái độ bất cần về sự thiếu tình thương hay thiếu nguyên lý.

Đã có một lúc tôi không thể tin rằng những điều như vậy thật sự được thực hiện bởi bất kỳ một chính phủ nào chấp thuận những cách làm việc nhân đạo của các quốc gia văn minh. Luật pháp quốc tế bắt nguồn gốc từ việc cố gắng thiết lập một số luật lệ được tôn trọng và tuân thủ trên các vùng biển, nơi không một quốc gia nào có chủ quyền và là nơi các xa lộ tự do của thế giới đi qua. Luật pháp đó đã hình thành qua từng giai đoạn vất vả, với các kết quả thật là khiêm tốn, sau khi đã hoàn thành tất cả những gì có thể được hoàn thành, nhưng ít nhất luôn luôn với một tầm nhìn rõ ràng của những gì trái tim và lương tâm của nhân loại đòi hỏi.

Quyền tối thiểu này Chính phủ Đức đã gạt qua một bên với l‎ý do trả thù và nhu cầu đòi hỏi và bởi vì nước Đức không có vũ khí có thể sử dụng trên biển, trừ những vũ khí này không thể sử dụng như Đức đang sử dụng mà không để gió cuốn đi tất cả những đắn đo của lòng nhân đạo hoặc của sự tôn trọng những hiểu biết được cho là nền tảng của giao tế trên thế giới.

Tôi hiện không nghĩ đến những mất mát về tài sản, dù là các mất mát này rất to lớn và nghiêm trọng, nhưng chỉ nghĩ đến sự hủy diệt hàng loạt một cách vô cớ sinh mạng của những người dân, đàn ông, đàn bà, và trẻ em, đang làm các việc mà luôn được xem, thậm chí trong các giai đoạn đen tối nhất của lịch sử hiện đại, là vô tội và chính đáng. Tài sản có thể được trả lại; mạng sống của người dân bình yên và vô tội thì không thể.

Cuộc chiến tàu ngầm của Đức hiện chống giao thương là cuộc chiến chống lại nhân loại.

Là chiến tranh chống lại tất cả các quốc gia.

Tàu Mỹ đã bị đánh chìm, mạng sống của người Mỹ bị tước đoạt, bằng những cách đã khuấy động chúng ta một cách rất sâu sắc khi biết đến, nhưng tàu và người dân của các nước trung lập và thân thiện khác cũng bị nhận chìm và vùi tận đáy như vậy. Không có đối xử khác biệt. Đây là thách thức là cho tất cả nhân loại.

Mỗi quốc gia phải quyết định cho chính mình phải đối phó thế nào với điều đó. Sự lựa chọn cho chính chúng ta phải được thực hiện với việc bàn luận điều độ và phán xét ôn hòa phù hợp với đặc tính và động cơ của chúng ta như là một quốc gia. Chúng ta phải bỏ qua cảm xúc kích động. Động lực của chúng ta không phải là sự trả thù hay khẳng định sự chiến thắng bằng sức mạnh vật chất của đất nước, nhưng chỉ là sự chứng minh chính đáng cho quyền, cho nhân quyền, mà chúng ta chỉ là một trong những người bảo vệ duy nhất.

Khi tôi nói chuyện với Quốc hội vào ngày hai mươi sáu tháng Hai vừa qua, tôi nghĩ rằng như vậy là đủ để khẳng định quyền trung lập cõ vũ trang của chúng ta, quyền của chúng ta để sử dụng các vùng biển mà không bị quấy nhiễu trái luật pháp, quyền của chúng ta để giữ người của chúng ta an toàn không gặp bạo lực bất hợp pháp. Nhưng trung lập vũ trang, bây giờ cho thấy, là vô dụng. Bởi vì tàu ngầm là bất hợp pháp khi được sử dụng theo kiểu tàu ngầm của Đức đã được sử dụng để chống lại tàu buôn, không thể nào bảo vệ tàu bè chống lại các tấn công của tàu ngầm, vì luật của cộng đồng các quốc gia đã cho giả thiết là rằng tàu buôn sẽ tự vệ chống lại tàu tư nhân hay tàu du ngoạn, tàu dễ nhìn thấy, đuổi bắt giữa biển khơi. Trong những trường hợp như vậy điều khôn ngoan thông thường, thật sự là nhu cầu tàn nhẫn, là cố gắng tiêu diệt chúng trước khi chúng bày tỏ ý định của chúng. Chúng phải được xử lý ngay khi thấy, nếu ta muốn đối phó với chúng.

Chính phủ Đức đã bác bỏ quyền của các nước trung lập để sử dụng vũ khí trong các vùng biển mà Đức chỉ định, ngay cả trong việc tự vệ các quyền mà từ trước đến nay không có chuyên gia luật pháp quốc tế hiện đại nào thắc mắc về quyền tự vệ của họ. Thông báo cho biết những lực lượng vũ trang mà chúng ta đã đặt trên các tàu buôn của chúng ta sẽ bị đối xử như là ngoài vòng pháp luật và phải bị xử lý như là cướp biển sẽ bị xử lý. Vũ trang trung lập không đủ hiệu lực; và trong những trường hợp như vậy và khi đối diện với thái độ tự phụ như vậy, nó còn tồi tệ hơn là vô hiệu lực; nó rất có thể sản xuất những gì nó có ý định ngăn chặn; trong thực tế, vũ trang trung lập nhất định đưa chúng ta vào cuộc chiến mà trong đó không có cả quyền lẫn hiệu lực của một nước tham chiến. Có một chọn lựa mà chúng ta không thể thực hiện, chúng ta không đủ khả năng để thực hiện: chúng ta sẽ không chọn con đường khuất phục và chịu đựng để những quyền linh thiêng của đất nước và của dân tộc bị bỏ lơ hay xâm phạm. Những sai trái mà chúng ta đang tập hợp để chống lại không phải là các sai trái thường tình: Đây là các sai trái cắt tận gốc rễ của cuộc sống con người.

Với ý thức sâu sắc và tính chất nghiêm trọng và ngay cả bi thảm của bước đi tôi đang bước và với những trọng trách liên quan, nhưng không do dự để tuân theo những gì tôi cho là nhiệm vụ hiến pháp của tôi, tôi đề nghị rằng Quốc hội tuyên bố diễn biến gần đây của Chính quyền Đế quốc Đức thật sự không gì hơn là chiến tranh chống lại chính quyền và nhân dân Mỹ; rằng nước Mỹ chính thức nhận vị thế của một nước tham chiến, là vị thế đã áp đặt trên nước Mỹ; và rằng nước Mỹ thực hiện những bước ngay lập tức không những chỉ để đưa đất nước vào trạng thái tự vệ cẩn mật hơn mà còn để phát huy tất cả năng lực và sử dụng tất cả nguồn lực của đất nước để chinh phục Chính quyền Đế quốc Đức và chấm dứt chiến tranh.

Điều này liên hệ đến việc gì thì rất rõ.

Nó liên hệ đến hợp tác rất thực tế về ‎tư vấn và hành động với các chính phủ đang lâm chiến chống Đức, và cạnh đó là cho các chính phủ đó vay nợ một cách dễ dàng nhất, để các nguồn lực của ta có thể cộng thêm vào nguồn lực của họ.

Nó liên hệ đến việc tổ chức và vận dụng mọi nguồn tài nguyên của đất nước để cung cấp vật dụng cho chiến tranh và phục vụ các nhu cầu liên hệ của đất nước trong cách đồi dào nhất nhưng cũng tiết kiệm và hiệu quả nhất.

Nó liên hệ đến trang bị khí cụ toàn diện cho hải quân trên mọi mặt, nhưng đặt biệt nhất là trang bị các phương tiện tốt nhất để đối phó với tàu ngầm của địch.

Nó liên hệ đến việc tăng ngay cho quân đội nước Mỹ số lượng đã được luật ấn định trong trường hợp chiến tranh là tối thiểu 500 ngàn quân, được chọn, theo ‎ý của tôi là, theo tiêu chuẩn nghĩa vụ quân sự phổ thông, và chấp thuận gia tăng quân số từng giai đoạn bằng một số lượng quân đều nhau, khi nhu cầu đòi hỏi và quân có thể huấn luyện được.

Nó cũng liên hệ đến việc, dĩ nhiên, là giúp nợ cho chính phủ, duy trì, tôi hy vọng, đến mức độ nợ có thể duy trì được một cách công bình bởi thế hệ này, bằng thuế má thông minh.

Tôi nói duy trì được một cách công bình bằng thuế má bởi vì đối vói tôi sẽ không thông minh nếu ta đặt nợ hoàn toàn trên căn bản vay tiền. Tôi cung kính kêu gọi, để bảo vệ nhân dân càng nhiều càng tốt chống lại các khó khăn trầm trọng và các tồi tệ gây ra bởi lạm phát tạo ta bởi các món nợ khổng lồ.

Trong khi thi hành các biện pháp đề hoàn tất các điều này, chúng ta nên luôn khôn ngoan tránh làm gián đoạn càng ít càng tốt, trong việc tự chuẩn bị của chính ta và trong việc trang bị cho quân đội của chúng ta, nhiệm vụ – vì đó sẽ là một nhiệm vụ rất thực tiễn – cung cấp cho các nước đang lâm chiến chống Đức các vật liệu mà họ chỉ có thể nhận từ chúng ta hay với sự giúp đỡ của chúng ta. Họ ở trên chiến trường và ta nên giúp họ bất cứ cách nào có hiệu lực.

Tôi mạo muội đề nghi, qua vài bộ của chính phủ, để các ủy ban quốc hội của các bạn xem xét, các biện pháp để hoàn tất vài mục tiêu tôi đã nói trên. Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ thoải mái làm việc với các vấn đề đó vì chúng đã được sắp xếp sau khi suy nghĩ kỹ càng bởi ngành chính phủ trực tiếp có trên vai trách nhiệm thực thi cuộc chiến bảo vệ đất nước.

Trong khi chúng ta làm các điều này, những điều cực kỳ hệ trọng này, chúng ta hãy rõ ràng và cho thế giới biết rõ ràng dộng cơ và mục đích của chúng ta. Suy nghĩ của riêng tôi không bị đẩy trật đường bởi các biến cố không vui trong vòng hai tháng qua, và tôi không tin rằng suy nghĩ của cả nước đã bị thay đổi hay làm mờ bởi các biến cố đó. Tôi có trong đầu cùng suy nghĩ lúc này cũng như khi tôi nói chuyện với Thượng Viện này 22 tháng giêng vừa rồi; và cùng như khi tối nói chuyện với Quốc Hội vào ngày 2 tháng hai, và ngày 26 tháng hai. Mục đích của chúng ta, bây giờ cũng như những lúc đó, là tạo chiến thắng cho những nguyên lý hòa bình và công lý trên thế giới, chống lại quyền lực vị kỷ và độc đoán, và để sắp đặt trong các dân tộc tự do và tự quản của thế giới một hòa hợp về mục tiêu và hành động để từ nay bảo đảm sự tuân thủ các nguyên lý đó.

Trung lập không còn có thể và không còn đáng muốn, khi dính dáng đến hòa bình thế giới và tự do của các dân tộc, và sự đe dọa đến hòa bình và tự do đó nằm trong sự hiện diện của những chính phủ độc đoán hỗ trợ bởi quyền lực có tổ chức do họ kiểm soát hoàn toàn, chứ không phải là ý muốn của nhân dân của họ. Chúng ta đã thấy lần cuối trung lập trong những trường hợp như vậy. Chúng ta đang ở điểm khởi đầu của một kỷ nguyên trong đó cùng một tiêu chuẩn hành động và trach nhiệm tốt xấu sẽ được mọi quốc gia và mọi chính phủ tuân thủ, và những chính phủ đó được nhân dân của họ tuân thủ trong các quốc gia văn minh.

Chúng ta không tranh chấp với nhân dân Đức. Chúng ta không có cảm xúc nào khác hơn cảm thông và tình bạn với nhân dân Đức. Không phải là ý họ muốn chinh phủ của họ khởi chiến. Họ không biết trước và không chấp nhận việc đó. Đó là một cuộc chiến ấn định cùng một cách ấn định trong những thời buồn thảm xa xưa khi các dân tộc không hề được những kẻ cai trị của họ hỏi ý kiến và chiến tranh được khiêu chiến và khởi động vì quyền lợi của các vương gia hay những nhóm thiểu số có thói quen dùng người của họ như các quân cờ thí hay dụng cụ.

Những quốc gia tự quản không rải gián điệp đầy các nước láng giềng hay sắp đặt mưu mô để đưa đến các tình trạng trầm trọng để họ cơ hội tấn công và chinh phục. Những thiết kế như vậy chỉ có thể thành công trong bóng tối và nơi mà không ai có quyền đặt câu hỏi. Những kế hoạch quỷ quyệt để lừa dối và hiếp đáp, được thực hiện, có thể là, từ đời này sang đời nọ, có thể được thực hiện và giữ kín ngoài ánh sáng chỉ trong những khoảng riêng tư của các triều đình hay bên sau những bí mật được giấu kỹ của một giai cấp đặc quyền nhỏ hẹp. Vui thay, các thiết kế như vậy là không thể được nơi ý kiến quần chúng đòi hỏi và cương quyết vào việc phải có thông tin đầy đủ về các hoạt động của đất nước.

Một liên hiệp vững chắc cho hòa bình không bao giờ có thể tồn tại ngoại trừ do một liên doanh giữa các quốc gia dân chủ. Không có chính phủ độc tài nào đáng tin cậy là có thể giữ vũng lòng tin trong liên hiệp như vậy hay là tuân thủ các tuyên hứa của liên hiệp. Đó phải là một liên hiệp của danh dự, một liên doanh về ý kiến. Mưu mô sẽ ăn hết ruột gan của liên hiệp, các mưu tính của những vòng người bên trong có khả năng mưu tính việc gì họ muốn và không chịu trách nhiệm với ai cả sẽ là một nhũng lạm nằm ngay tại giữa trái tim của liên hiệp. Chỉ có các dân tộc tự do mới có thể nắm vững mục tiêu và danh dự cho đến đích cuối và đặt quyền lợi của con người lên trên bất kỳ quyền lợi nhỏ bé nào của chính họ.

Không phải là mọi người Mỹ đều cảm thấy bảo đảm đã được thêm vào hy vọng của chúng ta cho hòa bình tương lai của thế giới bởi các điều tuyệt diệu và ấm lòng đã xảy ra trong vài tuần qua ở Nga sao? Nước Nga, đối với những người biết nước Nga nhất, luôn luôn dân chủ tự trong lòng, trong mọi cung cách suy nghĩ, trong mọi liên hệ thân thiết của dân tộc Nga nói lên bản năng tự nhiên và thái độ thông thường của người Nga về đời sống.

Chế độc độc đoán trên đỉnh của hệ thống chính trị của Nga, đã đứng rất lâu và khủng khiếp như là một thực tại của quyền lực của nó, thực sự không phải có gỗc rễ, đặc tính, hay mục đích Nga; và bây giờ chế độ đó đã bị lay rụng và dân tộc Nga vĩ đại và rộng lượng đã được thêm vào, với mọi hùng vĩ thơ ngây và sức mạnh của họ, lực lượng chiến đấu cho tự do của thế giới, cho công lý, và cho hòa bình. Đây là một thành viên phù hợp cho Liên Hiệp Danh Dự.

Một trong những điều thuyết phục chúng ta rằng chế độc độc tài Đức không thể và không bao giờ có thể là bạn của chúng ta là ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến hiện tại Đức đã rải đầy các cộng đồng chân chất của chúng ta và ngay cả các văn phòng chính phủ của chúng ta với gián điệp và mưu mô hình sự khắp nơi chống lại sự đoàn kết tư tưởng quốc gia, hòa bình của chúng ta ở bên trong cũng như bên ngoài, kỹ nghệ và thương mãi của của chúng ta. Sự thật rất rõ ràng bây giờ là gián điệp Đức có mặt ở đây ngay cả trước khi chiến tranh bắt đầu; và rất đáng buồn rằng đó không phải là chuyện phỏng đoán mà là một sự thật đã được minh chứng trong các tòa án của chúng ta là các mưu mô đã hơn một lần rất nguy hiểm sắp sửa phá hoại hòa bình và làm hại kỹ nghệ của nước ta đã được thực hiện ngay từ đầu, với sự hỗ trợ, và ngay cả sự chỉ huy cá nhân, của các đại diện chính thức của nước Đức đã được chính phủ Mỹ công nhận về mặt ngoại giao.

Ngay cả khi kiếm soát những việc này và cố gắng xóa bỏ chúng, chúng ta đã tìm cách cho chúng các giải thích rộng lượng nhất, bởi vì chúng ta biết nguồn gốc của chúng không ở nơi thù hận của dân Đức đối với chúng ta (dân Đức chắc chắn là cũng chẳng biết gì về các việc đó, cũng như chúng ta), nhưng chỉ do các thiết kế ích kỷ của một chính phủ thích làm gì thì làm mà không cho nhân dân của họ biết gì. Nhưng những mưu mô này đã giữ vai trò của chúng trong việc thuyết phục chúng ta rằng chinh phủ đó không hề có tình bạn thật cho chúng ta và chỉ muốn hành động chống lại hòa bình và an ninh của chúng ta, chỉ để cho tiện lợi của họ. Việc họ muốn khuấy động kẻ thù chống lại chúng ta ngay tại trước cửa nhà của chúng ta đã được chứng mình hùng hồn bằng lá thơ cho Bộ Trường Đức tại Mexico City mà ta đã bắt được.

Chúng ta chấp nhận thử thách của mục tiêu đối nghịch này vì chúng ta biết rằng trong một chính phủ như vậy, theo các phương pháp như vậy, chúng ta không bao giờ có thể có bạn; và rằng trong sự hiện diện của quyền lực có tổ chức của họ, luôn luôn rình rập để đạt được mục tiêu nào chúng ta chẳng biết, không thể có an ninh nào cho các chính phủ dân chủ trên thế giới. Chúng ta bây giờ sắp chấp nhận một tính toán chiến trường với kẻ thù tự nhiên cho tự do và sẽ, nếu cần, sử dụng toàn lực của quốc gia để chặn đứng và tiêu hủy sự kiêu căng và quyền lực của họ.

Bây giờ đã thấy rõ sự thật không có bức màn giả mạo, chúng ta vui mừng chiến đấu cho hòa bình tối hậu cho thế giới và cho sự giải phóng của các dân tộc trên thế giới, kể cả dân tộc Đức: cho quyền hạn của mọi quốc gia lớn hay nhỏ và đặc quyền của mọi người khắp nơi để chọn lựa cách sống và cách tuân phục. Thê giới phải được an toàn cho dân chủ. Hòa bình thế giới phải được trồng trên những nền tảng của tự do chính trị đã được thử nghiệm. Chúng ta không có mục tiêu ích kỷ nào để phục vụ.

Chúng ta không muốn chinh phục, đô hộ. Chúng ta không tìm bồi hoàn gì cho chúng ta, không một thù lao vật chất nào cho những hy sinh mà chúng ta sẽ vui vẻ gánh chịu. Chúng ta chỉ là một trong những người bảo vệ quyền hạn của nhân loại. Chúng ta sẽ hài lòng khi những quyền đó đã được làm cho vững chắc đến mức lòng tin và tự do của mọi quốc gia có thể làm.

Chỉ vì chúng ta chiến đấu không thù hận và không mục tiêu ích kỷ, không tìm gì cho chính chúng ta và chỉ tìm cái chúng ta muốn chia sẻ với mọi dân tộc, chúng ta sẽ, tôi cảm thấy chắc chắn, thực hành chiến trận như những chiến binh không tham lam và chúng ta sẽ tuân thủ một cách hãnh diện các nguyên tắc chiến đấu công chính và công bình, mà chúng ta đã nói là mục tiêu của cuộc chiến. Tôi chưa nói gì hết về các chính phủ đồng minh của Đức vì họ chưa khiêu chiến với chúng ta và chưa thách thức chúng ta phải bảo vệ quyền và danh dự của chúng ta,

Thật ra, chính phủ Áo-Hung đã tuyên bố ủng hộ và chấp thuận hoàn toàn việc sử dụng tàu ngầm bất hợp pháp và vô trách nhiệm đang được thi hành không che giấu bởi Chính phủ Đế Quốc Đức, do đó chính phủ [Mỹ] này đã không thể chấp nhận Bá Tước Tarnowski, Đại Sứ, đã được Chính phủ Đế Quốc Hoàng Gia Áo Hung gởi đến; nhưng chính phủ đó chưa thực sự khởi chiến chống dân chúng Mỹ trên biển, vì vậy tôi mạn phép, ít ra là lúc này, dời việc thảo luận về liên hệ của ta với các giới chức Vienna.

Chúng ta đi vào cuộc chiến này chỉ tại nơi chúng ta rõ ràng là bị buộc đi vào chiến tranh vì không có cách nào khác để bảo vệ quyền hạn của chúng ta.

Sẽ dễ dàng cho tất cả chúng ta hành xử như là những chiến binh trong tinh thần cao cả về công lý và công bình bởi vì chúng ta hành động không thù nghich, không thù hận đối với một dân tộc nào hay với mong ước mang lại thương tích hay bất lợi cho họ, nhưng chỉ là dùng vũ khí chống lại một chính phủ vô trách nhiệm đã ném đi hết mọi quan tâm cho nhân loại và cho các quyền hạn chính đáng, và đang chạy loạn xạ.

Tôi nhắc lại, chúng ta là bạn thân tình của nhân dân Đức, và không muốn gì hơn là tái lập rất sớm liên hệ thân thiết cho quyền lợi hỗ tương giữa hai dân tộc – dù là rất khó khăn cho họ, vào lúc này, để tin là tôi đang nói từ trái tim.

Chúng ta đã chịu đựng chính phủ hiện thời qua nhiều cay đắng vừa qua chính vì tình bạn đó – thực hành nhẫn nại và chịu đựng mà nếu không là không thể được.

May thay, chúng ta vẫn còn có một cơ hội để chứng minh tình bạn đó trong thái độ hàng ngày của chúng ta đối với hàng triệu người gốc Đức và thân ái bẩm sinh đang sống trong chúng ta và chia sẻ đời sống với chúng ta, và chúng ta sẽ hãnh diện chứng minh với tất cả rằng họ là những người trung thành với láng giềng và với Chính phủ vào thời gian thử thách. Đa số họ là những người Mỹ chân thành và trung thành như là họ chưa bao giờ biết đến một miền đất khác hay liên minh khác. Họ sẽ nhanh chóng đứng với chúng ta trong việc trừng phạt và giới hạn thiểu số có thể có đầu óc và mục đích khác. Nếu có sự không trung thành, sẽ có bàn tay cứng rắn trừng trị; nhưng nếu xảy ra, thì chỉ là đây đó và không có ủng hộ ngoại trừ một số nhỏ bất hợp pháp và tồi tệ.

Thật là một nghĩa vụ đau buồn và nặng nề, thưa quý ông trong Quốc hội, mà tôi đã thực hiện để nói với các ông. Có thể là có nhiều tháng thử thách nóng bỏng và hy sinh sắp tới cho tất cả chúng ta. Là một điều đáng sợ để dẫn những con người hòa bình vĩ đại này đi vào chiến tranh, đi vào cuộc chiến khủng khiếp và tai hại nhất trong tất cả các cuộc chiến, chính nền văn minh con người dường như đang nằm trên cán cân.

Nhưng quyền sống quý giá hơn hòa bình, và chúng ta đấu tranh cho những gì chúng ta luôn mang theo gần gũi nhất trong tim, cho dân chủ, cho quyền của những ai nhận trách nhiệm để có tiếng nói trong chính quyền, cho quyền lợi và tự do của các nước nhỏ, cho sự cai trị hoàn vũ của quyền hành do sự hòa hợp của các dân tộc tự do để mang hòa bình và an ninh đến mọi quốc gia và làm cho thế giới cuối cùng được tự do.

Với nhiệm vụ như vậy chúng ta có thể cống hiến cuộc đời và thịnh vượng của chúng ta, tất cả những gì chúng ta là và tất cả những gì chúng ta có, với niềm hãnh diện cho những ai biết rằng một ngày đã đến khi nước Mỹ được vinh dự để cống hiến xương máu và sức mạnh cho các nguyên lý đã cho nước Mỹ sự sống và hạnh phúc và hòa bình mà nước Mỹ luôn trân quý. Chúa hộ trì cho nước Mỹ, nước này không thể làm khác hơn.

Diệu Sương dịch và giới thiệu

Gentlemen of the Congress:

I have called the Congress into extraordinary session because there are serious, very serious, choices of policy to be made, and made immediately, which it was neither right nor constitutionally permissible that I should assume the responsibility of making.

On the third of February last I officially laid before you the extraordinary announcement of the Imperial German Government that on and after the first day of February it was its purpose to put aside all restraints of law or of humanity and use its submarines to sink every vessel that sought to approach either the ports of Great Britain and Ireland or the western coasts of Europe or any of the ports controlled by the enemies of Germany within the Mediterranean.

That had seemed to be the object of the German submarine warfare earlier in the war, but since April of last year the Imperial Government had somewhat restrained the commanders of its undersea craft in conformity with its promise then given to us that passenger boats should not be sunk and that due warning would be given to all other vessels which its submarines might seek to destroy, when no resistance was offered or escape attempted, and care taken that their crews were given at least a fair chance to save their lives in their open boats.

The precautions taken were meager and haphazard enough, as was proved in distressing instance after instance in the progress of the cruel and unmanly business, but a certain degree of restraint was observed. The new policy has swept every restriction aside. Vessels of every kind, whatever their flag, their character, their cargo, their destination, their errand, have been ruthlessly sent to the bottom without warning and without thought of help or mercy for those on board, the vessels of friendly neutrals along with those of belligerents. Even hospital ships and ships carrying relief to the sorely bereaved and stricken people of Belgium, though the latter were provided with safe conduct through the proscribed areas by the German Government itself and were distinguished by unmistakable marks of identity, haven been sunk with the same reckless lack of compassion or of principle.

I was for a little while unable to believe that such things would in fact be done by any government that hitherto subscribed to the humane practices of civilized nations. International law had its origin in the attempt to set up some law which would be respected and observed upon the seas, where no nation had right of dominion and where lay the free highways of the world. By painful stage after stage has that law been built up, with meager enough results, indeed, after all was accomplished that could be accomplished, but always with a clear view, at least, of what the heart and conscience of mankind demanded.

This minimum of right the German Government has swept aside under the plea of retaliation and necessity and because it had no weapons which it could use at sea except these which it is impossible to employ as it is employing them without throwing to the winds all scruples of humanity or of respect for the understandings that were supposed to underlie the intercourse of the world.

I am not now thinking of the loss of property involved, immense and serious as that is, but only of the wanton and wholesale destruction of the lives of non-combatants, men, women, and children, engaged in pursuits which have always, even in the darkest periods of modern history, been deemed innocent and legitimate. Property can be paid for; the lives of peaceful and innocent people cannot be.

The present German submarine warfare against commerce is a warfare against mankind.

It is war against all nations.

American ships have been sunk, American lives taken, in ways which it has stirred us very deeply to learn of, but the ships and people of other neutral and friendly nations have been sunk and overwhelmed in the waters in the same way. There has been no discrimination. The challenge is to all mankind.

Each nation must decide for itself how it will meet it. The choice we make for ourselves must be made with a moderation of counsel and temperateness of judgment befitting our character and our motives as a nation. We must put excited feeling away. Our motive will not be revenge or the victorious assertion of the physical might of the nation, but only the vindication of right, of human right, of which we are only a single champion.

When I addressed the Congress on the twenty-sixth of February last I thought that it would suffice to assert our neutral rights with arms, our right to use the seas against unlawful interference, our right to keep our people safe against unlawful violence. But armed neutrality, it now appears, is impracticable. Because submarines are in effect outlaws when used as the German submarines have been used against merchant shipping, it is impossible to defend ships against their attacks as the law of nations has assumed that merchantmen would defend themselves against privateers or cruisers, visible craft giving chase upon the open sea. It is common prudence in such circumstances, grim necessity indeed, to endeavor to destroy them before they have shown their own intention. They must be dealt with upon sight, if dealt with at all.

The German Government denies the right of neutrals to use arms at all within the areas of the sea which it has proscribed, even in the defense of rights which no modern publicist has ever before questioned their right to defend. The intimation is conveyed that the armed guards which we have placed on our merchant ships will be treated as beyond the pale of law and subject to be dealt with as pirates would be. Armed neutrality is ineffectual enough at best; in such circumstances and in the face of such pretensions it is worse than ineffectual; it is likely only to produce what it was meant to prevent; it is practically certain to draw us into the war without either the rights or the effectiveness of belligerents. There is one choice we cannot make, we are incapable of making: we will not choose the path of submission and suffer the most sacred rights of our nation and our people to be ignored or violated. The wrongs against which we now array ourselves are no common wrongs: they cut to the very roots of human life.

With a profound sense of the solemn and even tragical character of the step I am taking and of the grave responsibilities which it involves, but in unhesitating obedience to what I deem my constitutional duty, I advise that the Congress declare the recent course of the Imperial German Government to be in fact nothing less than war against the government and people of the United States; that it formally accept the status of belligerent which has thus been thrust upon it; and that it take immediate steps not only to put the country in a more thorough state of defense but also to exert all its power and employ all its resources to bring the Government of the German Empire to terms and end the war.

What this will involve is clear.

It will involve the utmost practicable cooperation in counsel and action with the governments now at war with Germany, and, as incident to that, the extension to those governments of the most liberal financial credits, in order that our resources may so far as possible be added to theirs.

It will involve the organization and mobilization of all the material resources of the country to supply the materials of war and serve the incidental needs of the nation in the most abundant and yet the most economical and efficient way possible.

It will involve the immediate full equipment of the navy in all respects but particularly in supplying it with the best means of dealing with the enemy’s submarines.

It will involve the immediate addition to the armed forces of the United States already provided for by law in case of war at least five hundred thousand men, who should, in my opinion, be chosen upon the principle of universal liability to service, and also the authorization of subsequent additional increments of equal force so soon as they may be needed and can be handled in training.

It will involve also, of course, the granting of adequate credits to the Government, sustained, I hope, so far as they can equitably be sustained by the present generation, by well conceived taxation.

I say sustained so far as may be equitable by taxation because it seems to me that it would be most unwise to base the credits which will now be necessary entirely on money borrowed. It is our duty, I most respectfully urge, to protect our people so far as we may against the very serious hardships and evils which would be likely to arise out of the inflation which would be produced by vast loans.

In carrying out the measures by which these things are to be accomplished we should keep constantly in mind the wisdoms of interfering as little as possible in our own preparation and in the equipment of our own military forces with the duty — for it will be a very practical duty — of supplying the nations already at war with Germany with the materials which they can obtain only from us or by our assistance. They are in the field and we should help them in every way to be effective there.

I shall take the liberty of suggesting, through the several executive departments of the government, for the consideration of your committees, measures for the accomplishment of the several objects I have mentioned. I hope that it will be your pleasure to deal with them as having been framed after very careful thought by the branch of the Government upon which the responsibility of conducting the war safeguarding the nation will most directly fall.

While we do these things, these deeply momentous things, let us be very clear, and make very clear to all the world what our motives and our objects are. My own thought has not been driven from its habitual and normal course by the unhappy events of the last two months, and I do not believe that the thought of the nation has been altered or clouded by them. I have exactly the same things in mind now that I had in mind when I addressed the Senate on the twenty-second of January last; the same that I had in mind when I addressed the Congress on the third day of February and on the twenty-sixth of February. Our object now, as then, is to vindicate the principles of peace and justice in the life of the world as against selfish and autocratic power and to set up amongst the really free and self-governed peoples of the world such a concert of purpose and of action as will henceforth ensure the observance of those principles.
Neutrality is no longer feasible or desirable where the peace of the world is involved and the freedom of its peoples, and the menace to that peace and freedom lies in the existence of autocratic governments backed by organized force which is controlled wholly by their will, not by the will of their people. We have seen the last of neutrality in such circumstances. We are at the beginning of an age in which it will be insisted that the same standards of conduct and responsibility for wrong done shall be observed among nations and their governments that are observed among the individual citizens of civilized states.

We have no quarrel with the German people. We have no feeling towards them but one of sympathy and friendship. It was not upon their impulse that their government acted in entering this war. It was not with their previous knowledge or approval. It was a war determined upon as wars used to be determined upon in the old, unhappy days when peoples were nowhere consulted by their rulers and wars were provoked and waged in the interest of dynasties or of little groups of ambitious men who were accustomed to use their fellow men as pawns and tools.

Self-governed nations do not fill their neighbor states with spies or set the course of intrigue to bring about some critical posture of affairs which will give them an opportunity to strike and make conquest. Such designs can be successfully worked out only under cover and where no one has the right to ask questions. Cunningly contrived plans of deception or aggression, carried, it may be, from generation to generation, can be worked out and kept from the light only within the privacy of courts or behind carefully guarded confidences of a narrow and privileged class. They are happily impossible where public opinion commands and insists upon full information concerning all the nation’s affairs.

A steadfast concert for peace can never be maintained except by a partnership of democratic nations. No autocratic government could be trusted to keep faith within it or observe its covenants. It must be a league of honor, a partnership of opinion. Intrigue would eat its vitals away; the plottings of inner circles who could plan what they would and render account to no one would be a corruption seated at its very heart. Only free peoples can hold their purpose and their honor steady to a common end and prefer the interests of mankind to any narrow interest of their own.

Does not every American feel that assurance has been added to our hope for the future peace of the world by the wonderful and heartening things that have been happening within the last few weeks in Russia? Russia was known by those who knew it best to have been always in fact democratic at heart, in all the vital habits of her thought, in all the intimate relationships of her people that spoke their natural instinct, their habitual attitude towards life.

The autocracy that crowned the summit of her political structure, long as it had stood and terrible as was the reality of its power, was not in fact Russian in origin, character, or purpose; and now it has been shaken off and the great, generous Russian people have been added in all their naïve majesty and might to the forces that are fighting for freedom in the world, for justice, and for peace. Here is a fit partner for a League of Honor.

One of the things that has served to convince us that the Prussian autocracy was not and could never be our friend is that from the very outset of the present war it has filled our unsuspecting communities and even our offices of government with spies and set criminal intrigues everywhere afoot against our national unity of counsel, our peace within and without, our industries and our commerce. Indeed it is now evident that its spies were here even before the war began; and it is unhappily not a matter of conjecture but a fact proved in our courts of justice that the intrigues which have more than once come perilously near to disturbing the peace and dislocating the industries of the country have been carried on at the instigation, with the support, and even under the personal direction of official agents of the Imperial Government accredited to the Government of the United States.

Even in checking these things and trying to extirpate them we have sought to put the most generous interpretation possible upon them because we know that their source lay, not in any hostile feeling or purpose of the German people towards us (who were, no doubt, as ignorant of them as we ourselves were), but only in the selfish designs of a Government that did what it pleased and told its people nothing. But they have played their part in serving to convince us at last that that Government entertains no real friendship for us and means to act against our peace and security at its convenience. That it means to stir up enemies against us at our very doors that intercepted note to the German Minister at Mexico City is eloquent evidence.

We are accepting this challenge of hostile purpose because we know that in such a government, following such methods, we can never have a friend; and that in the presence of its organized power, always lying in wait to accomplish we know not what purpose, there can be no assured security of the democratic governments of the world. We are now about to accept a gauge of battle with this natural foe to liberty and shall, if necessary, spend the whole force of the nation to check and nullify its pretensions and its power.
We are glad, now that we see the facts with no veil of false pretense about them, to fight thus for the ultimate peace of the world and for the liberation of its peoples, the German peoples included: for the rights of nations great and small and the privilege of men everywhere to choose their way of life and of obedience. The world must be made safe for democracy. Its peace must be planted upon the tested foundations of political liberty. We have no selfish ends to serve.

We desire no conquest, no dominion. We seek no indemnities for ourselves, no material compensation for the sacrifices we shall cheerfully make. We are but one of the champions of the rights of mankind. We shall be satisfied when those rights have been made as secure as the faith and the freedom of nations can make them.

Just because we fight without rancor and without selfish object, seeking nothing for ourselves but what we shall wish to share with all free peoples, we shall, I feel confident, conduct our operations as belligerents without passion and ourselves observe with proud punctilio the principles of right and fair play we profess to be fighting for. I have said nothing of the governments allied with the Imperial Government of Germany because they have not made war upon us or challenged us to defend our right and our honor.

The Austro-Hungarian Government has, indeed, avowed its unqualified endorsement and acceptance of the reckless and lawless submarine warfare adopted now without disguise by the Imperial German Government, and it has therefore not been possible for this Government to receive Count Tarnowski, the Ambassador recently accredited to this Government by the Imperial and Royal Government of Austria-Hungary; but that Government has not actually engaged in warfare against citizens of the United States on the seas, and I take the liberty, for the present at least, of postponing a discussion of our relations with the authorities at Vienna.

We enter this war only where we are clearly forced into it because there are no other means of defending our rights.
It will be all the easier for us to conduct ourselves as belligerents in a high spirit of right and fairness because we act without animus, not in enmity towards a people or with the desire to bring any injury or disadvantage upon them, but only armed opposition to an irresponsible government which has thrown aside all considerations of humanity and of right and is running amuck.

We are, let me say again, the sincere friends of the German people, and shall desire nothing so much as the early reestablishment of intimate relations of mutual advantage between us — however hard it may be for them, for the time being, to believe that this is spoken from our hearts.
We have borne with their present government through all these bitter months because of that friendship — exercising a patience and forbearance which would otherwise have been impossible.
We shall, happily, still have an opportunity to prove that friendship in our daily attitude and actions towards the millions of men and women of German birth and native sympathy who live amongst us and share our life, and we shall be proud to prove it towards all who are in fact loyal to their neighbors and to the Government in the hour of test. They are, most of them, as true and loyal Americans as if they had never known any other fealty or allegiance. They will be prompt to stand with us in rebuking and restraining the few who may be of a different mind and purpose. If there should be disloyalty, it will be dealt with a firm hand of stern repression; but, if it lifts its head at all, it will lift it only here and there and without countenance except from a lawless and malignant few.

It is a distressing and oppressive duty, Gentlemen of the Congress, which I have performed in thus addressing you. There are, it may be, many months of fiery trial and sacrifice ahead of us. It is a fearful thing to lead this great peaceful people into war, into the most terrible and disastrous of all wars, civilization itself seeming to be in the balance.

But the right is more precious than peace, and we shall fight for the things which we have always carried nearest our hearts, for democracy, for the right of those who submit to authority to have a voice in their own governments, for the rights and liberties of small nations, for a universal dominion of right by such a concert of free peoples as shall bring peace and safety to all nations and make the world at last free.
To such a task we can dedicate our lives and our fortunes, everything that we are and everything that we have, with the pride of those who know that the day has come when America is privileged to spend her blood and her might for the principles that gave her birth and happiness and the peace which she has treasured. God helping her, she can do no other.

Tài liệu tham khảo:

http://www.peoplesdaily-online.com/news/analysis/850-the-world-must-be-made-safe-for-democracy

http://en.wikipedia.org/wiki/Woodrow_Wilson

http://en.wikipedia.org/wiki/Progressive_Movement

http://www.whitehouse.gov/about/presidents/woodrowwilson

http://en.wikipedia.org/wiki/World_War_I

http://en.wikipedia.org/wiki/Causes_of_World_War_I

http://en.wikipedia.org/wiki/Armistice_with_Germany_(Compi%C3%A8gne)

http://en.wikipedia.org/wiki/Fourteen_Points

http://www.americanrhetoric.com/speeches/wilsonwarmessage.htm

Nguồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét